Trời đã chạng vạng tối, Vũ Linh Đan muốn đi vào khu chung cư nhưng lại bị bảo vệ cản lại.
Không còn cách nào khác, cô đành phải ở đây đợi Trương Thiên Thành để nói chuyện.
Cô nhất định phải làm sáng tỏ chuyện này với anh, nếu không sau này sao cô có thể sống ở thành phố Cần Thơ được nữa chứ.
Ước chừng qua một giờ, bảo vệ nhìn cô như thế cũng hơi động lòng trắc ẩn.
Nhưng khu dân cư này quản lý rất nghiêm ngặt, bọn họ cũng không thể để người ngoài đi vào được.
Cuối cùng, một chiếc xe quen thuộc quẹo đến, ánh mắt Vũ Linh Đan sáng lên, lập tức chạy tới, liều chết chặn giữa đường.
Tiếng phanh xe chói tai vang lên khiến bảo vệ giật nảy mình, nghĩ thầm cô gái này không cần mạng mình nữa à? Vẻ mặt người đàn ông trong xe lạnh lùng, đèn xe chiếu rọi vào khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của Vũ Linh Đan, cô oán hận mà trừng mắt nhìn người nọ.
Trương Thiên Thành nhíu mày, vừa rồi xém chút nữa là...!Người phụ nữ này, lúc nào cũng kích thích anh như vậy sao?.
Vũ Linh Đan chạy tới bên cạnh chiếc xe, Trương Thiên Thành quát lớn: "Muốn chết cũng đừng có kéo tôi xuống nước!"
Vũ Linh Đan cười lạnh, nếu cô thật sự muốn tìm cái chết thì nói không chừng sẽ kéo Trương Thiên Thành chết chùm theo đấy! Cô nhìn thẳng vào mắt anh: "Trương Thiên Thành, dù có chết tôi cũng không buông tha cho anh! Đã ly hôn rồi, vì sao lại vu oan cho tôi! Người sai là anh chứ không phải tôi! Con là của tôi, tôi muốn làm gì thì làm, anh đừng có ép tôi!"
Nghe vậy, Trương Thiên Thành nhếch môi, anh chưa bao giờ nhìn thấy Vũ Linh Đan tức giận như thế, hóa ra cô cũng có móng vuốt, không những vậy còn rất sắc bén nữa.
Chỉ là dù móng vuốt có lợi hại bao nhiêu cũng không làm anh tổn thương được.
"Con là của tôi, tôi có quyền quyết định"
Trương Thiên Thành quay đầu nhìn sang, giọng điệu nói ra rất đanh thép.
Từ trước tới giờ, chuyện anh muốn làm chưa từng thất bại, cũng không cần hỏi ý kiến của người khác.
Vũ Linh Đan không thèm để ý tới anh, cô ở đây là muốn phân rõ giới hạn giữa hai người, cô căm tức nhìn anh: "Anh nằm mơ đi!"
Những lời của cô đã thành công chọc giận Trương Thiên Thành.
Cửa xe mở ra, chiếc quần tây thẳng thớm không che giấu được đôi chân dài thẳng tắp, anh đứng trước mặt Vũ Linh Đan, một tay nắm chặt cổ tay cô, gương mặt lạnh lùng khiến người ta sởn cả tóc gáy, mở miệng uy hiếp: "Lên xe!".
truyện teen hay
Đối mặt với đôi mắt không hề mang chút dịu dàng nào kia, Vũ Linh Đan lập tức biết rõ người đàn ông này định làm gì.
Cô bắt đầu ra sức giãy giụa, tiếng kêu cứu cũng lôi kéo sự chú ý của bảo vệ: "Anh nằm mơ đi!"
"Cứu mạng...!tôi không quen anh ta!"
Vũ Linh Đan bắt đầu hối hận khi đến gặp người đàn ông lòng dạ sắt đá này.
Nếu Trương Thiên Thành có thể đổi trắng thành đen hãm hại cô thì sao lại để ý đến đứa bé cơ chứt Cô đúng là quá ngu xuẩn! Bảo vệ đứng cách đó không xa đã nghe được động tĩnh, vừa định ra ngoài nhìn xem thì bị đồng nghiệp ngăn lại, đồng thời liếc mắt nhìn camera giám sát bên trong, nói: "Anh điên rồi à, đây chính là xe của Trương Thiên Thành đấy, anh đừng có xen vào việc của người khác!"
Nhắc đến tên của Trương Thiên Thành thì bảo vệ cũng không còn cách nào.
Đây là người đàn ông mà giậm chân một cái cũng khiến thành phố này rung chuyển.
Chuyện này anh ta không dây vào được, cũng không thể vì vậy mà mất việc được.
Anh ta ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn màn hình camera giám sát thu được.
Trong màn hình, sức phản kháng của người phụ nữ kia ngày càng kịch liệt, thậm chí còn ra tay cắn người, nhưng vẫn không thể thoát khỏi kết cục bị kéo vào trong xe.
Rất nhanh sau đó, chiếc Maybach màu đen quẹo đầu vào sân, sau đó lại chạy thẳng ra ngoài.
Trong xe, Trương Thiên Thành vạch tay áo nhìn dấu răng đỏ ửng kia, đôi mắt lạnh lẽo như muốn phun ra lửa, người phụ nữ này dám cắn anh cơ đấy! "Vũ Linh Đan, mẹ nó, cô là chó à?"
Lúc trước vũ nhục cô chưa đủ, giờ lại bị đem ra so sánh với chó, đôi mắt Vũ Linh Đan ầng ậc nước, nhưng cô nhất quyết không rơi một giọt nước mắt nào trước mặt người đàn ông này.
Cô vẫn còn ôm hy vọng, nếu cô không ký tên thì sẽ không ai dám động vào con mình.
Bởi thế cho nên, Vũ Linh Đan cũng không chịu nhường nhịn, như muốn xả hất uất ức ba năm qua ra, cao giọng nói: "Trương Thiên Thành, nếu anh dám động vào tôi, tôi sẽ căn cho anh rớt xuống vài miếng thịt đấy!"
Vừa dứt lời, một bàn tay bóp lấy cổ cô.
Bầu không khí trong xe đột nhiên trở nên lạnh lẽo! Trần Đức Bảo lái xe cũng không dám liếc nhìn tình hình phía sau, chỉ có thể giảm mạnh chân ga tăng tốc, không chớp mắt nhìn chằm chằm phía trước.
Anh ấy chỉ biết Vũ Linh Đan là vợ của Trương Thiên Thành, trừ một số dịp quan trọng không thể vắng mặt ra thì cô cũng rất ít lộ diện, có thể nói là không có chút cảm giác tồn tại nào cả.
Bây giờ đã ly hôn, cô còn chống đối như vậy nên đã chọc giận Trương Thiên Thành, kết cục như thể nào không nghĩ cũng biết.
"Trương...!Bóp chặt, thật sự là đang bóp chặt, hầu như không cho Vũ Linh Đan cơ hội hít thở.
Hai tay Vũ Linh Đan nắm chặt bàn tay anh, đầu móng tay đã sớm ghim vào da thịt.
Cô muốn nói gì đó, nhưng ngoại trừ dùng sức trừng to mắt ra thì không làm được gì cả.
Ngay lúc này, thậm chí cô còn nghĩ, có lẽ Trương Thiên Thành không muốn giữ lại mạng sống của cô rồi.
Lúc nguy nan nhất, là nhà họ Vũ đồng hành với anh, giờ đã công thành danh toại, sự hiện diện của cô cũng trở nên dư thừa, thậm chí nó đã trở thành quá khứ đầy sỉ nhục của anh.
"Vũ Linh Đan, kết hôn đã ba năm, đã gặp rồi thì sẽ có lúc phải chia tay, chuyện này đối với đôi bên cũng là việc tốt, sao cô lại ép tôi vậy chứ?"
Người đàn ông thấp giọng nói, trong đó mang theo chút bất đắc dĩ.
Cứ như là cô cố tình gây sự.
Cứ như là anh rộng lượng biết bao, muốn thành toàn cho cô vậy.
Một giọt nước mắt theo đôi mắt trừng to rơi xuống.
Trái tim Vũ Linh Đan run rẩy, hô hấp trở nên dồn dập, bản năng muốn sống khiến cô bắt đầu phản kháng lại Trương Thiên Thành.
Hai cánh tay giương nanh múa vuốt xẹt qua tất cả mọi thứ mình chạm vào, mà Trương Thiên Thành, từ đầu tới cuối chưa từng buông tay ra.
"Tổng giám đốc, đã đến bệnh viện rồi"
Trần Đức Bảo phanh gấp lại, những người ngồi trên xe không thèm để ý.
Anh ấy không dám quay đầu lại, vẫn chuyên chú nhìn phía trước, thấp giọng nhắc nhở.
"Khu khụ!"
Sau đó một tràng ho sù sụ vang lên, giọng Vũ Linh Đan nức nở nói: "Trương Thiên Thành, anh không có quyền làm chuyện này!"
"Con là của tôi, anh không có tư cách động vào nó."
Người đàn ông kia đã sớm xuống xe, khom lưng nắm chặt hàm dưới trắng bệch của Vũ Linh Đan, giống như đôi mắt sắc bén của chim ưng.
Bốn mắt nhìn nhau, thấy cô vẫn phí công giãy giụa, không có ý định xuống xe nên tức thì Trương Thiên Thành nắm cổ áo Vũ Linh Đan, dùng một tay lôi cả người ra.
Trương Thiên Thành không để ý người phụ nữ kia còn vùng vẫy, chợt ôm ngang cô lên, nhanh chóng đi vào bệnh viện.
"Trương Thiên Thành, xem như tôi cầu xin anh.
Nếu anh không muốn nhìn thấy hai mẹ con tôi thì tôi có thể lập tức rời khỏi thành phố này, cả đời sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.
Có được không, Trương Thiên Thành?"
Mùi thuốc khử trùng trong hành lang bệnh viện khiến cả người Vũ Linh Đan lạnh lão như rơi vào hầm băng, phản kháng cũng không cứu được mình, cũng không cứu được đứa bé, cuối cùng cô chỉ đành khuất nhục cầu khẩn.
"Tôi chưa bao giờ có ý định lưu lại mối họa cho mình.
Vũ Linh Đan, chuyện này cô phải rõ hơn ai hết chứ"
Trương Thiên Thành cúi đầu, lạnh lùng nói.
"Dù sao đứa bé cũng là con anh mà.
Trương Thiên Thành, coi như tôi cầu xin anh đi..."
"Câm miệng!"
Trương Thiên Thành gắn giọng quát lớn, hoàn toàn cắt đứt ý định của Vũ Linh Đan.
Cô bi thương nhìn chiếc cằm kia, giống như đang nhìn ác ma vậy.
Cầu xin ư?
haha, Đối với một ác quỷ không có máu thịt thì làm sao có thể động lòng được?.
Danh Sách Chương: