Mục lục
Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Cái kia, Trương Thiên Thành...!Vũ Phong Toàn..”“Từ giờ trở đi cô không cần nói gì cả, cũng không cần lo lắng gì cả.

Tôi sẽ xử lý tốt mọi chuyện.”AdvertisementTrương Thiên Thành trực tiếp ngắt lời Vũ Linh Đan, anh an ủi nói.Vũ Linh Đan có vừa chút tủi thân, vừa có chút tức giận.

Nhưng có lẽ do biết quan hệ giữa Trương Thiên Thành và Trần Anh Thư không phải như cô nghĩ nên trong lòng cô cũng không còn tức giận với Trương Thiên Thành nữa.

Lúc này cũng không còn giận nhiều, ngược lại giống như một cô gái đang hờn dỗi hơn.“Trước kia anh chẳng nói cho tôi biết điều gì cả.

Ngay cả bây giờ anh cũng không định nói cho tôi biết.

Sao nào, đây là bất ngờ mà anh nói đấyà?"Vũ Linh Đan bất mãn chất vấn.“Có phải bất ngờ hay không thì tôi không biết, nhưng mà cô yên tâm đi...!Nhất định tôi sẽ khiến cô hài lòng.Ting!Trương Thiên Thành vừa nói xong thì cánh cửa thang máy được mở ra.


Trương Thiên Thành sửa soạn lại quần áo sau đó nhanh chóng đi ra khỏi thang máy.

Lúc này Trần Đức Bảo đang đứngVũ Linh Đan có vừa chút tủi thân, vừa có chút tức giận.

Nhưng có lẽ do biết quan hệ giữa Trương Thiên Thành và Trần Anh Thư không phải như cô nghĩ nên trong lòng cô cũng không còn tức giận với Trương Thiên Thành nữa.

Lúc này cũng không còn giận nhiều, ngược lại giống như một cô gái đang hờn dỗi hơn.“Trước kia anh chẳng nói cho tôi biết điều gì cả.

Ngay cả bây giờ anh cũng không định nói cho tôi biết.

Sao nào, đây là bất ngờ mà anh nói đấy à?"Vũ Linh Đan bất mãn chất vấn.“Có phải bất ngờ hay không thì tôi không biết, nhưng mà cô yên tâm đi...!Nhất định tôi sẽ khiến cô hài lòng.Ting!Trương Thiên Thành vừa nói xong thì cánh cửa thang máy được mở ra.


Trương Thiên Thành sửa soạn lại quần áo sau đó nhanh chóng đi ra khỏi thang máy.

Lúc này Trần Đức Bảo đang đứngchờ ngoài cửa, thấy hai người đi tới anh ta liền vội vã tiến lên tiếp đón, sau đó cũng thở phào nhẹ nhõm.“Bây giờ cổ đông của Tập đoàn Bạch Đằng đang cãi nhau om sòm..”“Đúng là một đám ô hợp, có gì mà cãi nhau chứ.

Sao thế, có ý kiến gì đối với thân phận của tôi à?"Trương Thiên Thành đứng thẳng người, mắt nhìn thẳng về phía trước.

Vẻ mặt anh hiện rõ vẻ khinh thường, rõ ràng là không đặt ý kiến của đám cổ đông đó vào trong mắt.Trần Đức Bảo cười mỉa hai tiếng, anh ta rất hiểu tác phong làm việc của Trương Thiên Thành.

Với tình hình trước mắt thì không thể ngăn Trương Thiên Thành đưa ra quyết định được, liếc mắt thấy Vũ Linh Đan đã bình tĩnh đứng ở phía sau thì anh ta nhỏ giọng lên tiếng nhắc nhở: “Bây giờ mọi người đang nghi ngờ chị Linh Đan và anh có hợp tác riêng tư gì đó, vì thế.”“Cấu kết?”Trần Đức Bảo khó xử nói, thế nhưng Trương Thiên Thành lại nói huych toẹt ra, sau đó còn kèm theo một tiếng cười lại.

Vào lúc Trần Đức Bảo còn đang kinh ngạc thì Trương Thiên Thành đã kéo tay Vũ Linh Đan, anh không nói gì cả mà lập tức đẩy cánh cửa phòng họp ra.Sau đó Trần Đức Bảo kinh ngạc đưa tay lên che miệng, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn theo.Vừa mới ra ngoài có mười phút đồng hồ, không biết hai người họ đã xảy ra chuyện gì.Không biết vì sao mà ngay cả trái tim của Trần Đức Bảo cũng nhảy tưng tưng theo.

Nếu như hai người họ mà làm lành với nhau thì anh ta chính là người kích động nhất..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK