Nếu chuyện này mà lộ ra thì tới lúc đó sợ rằng sẽ còn ảnh hưởng tới Trương Thiên Thành.Tuy nhiên trong lời nói của Trần Đức Bảo thì Trương Thiên Thành biết được tối nay đã xảy ra chuyện gì, Vũ Linh Đan đột nhiên trở về trước chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Cho dù người kia có quyền lực thế nào nhưng phải xảy ra chuyện nào đó thì cô mới bỏ về.Advertisement“Theo lời tôi nói mà làm, đừng có lải nhải nhiều như vậy nữa”.Trương Thiên Thành không có kiên nhẫn tắt điện thoại đi, người ở trong lòng anh vẫn đang yên tĩnh ngủ.
Nhưng mà khi bàn tay của Trương Thiên Thành động lên người cô thì cô vẫn bất giác run rẩy người.Bàn tay của Trương Thiên Thành dừng lạitrong không trung, đây có thể coi là lần đầu tiên anh nhìn thấy Vũ Linh Đan say như vậy.
Đám người chết tiệt kia không biết đã chuốc cho cô uống bao nhiêu nữa.Nếu lúc đó Lương Học Đông có mặt ở đó thì không thể không biết chuyện này, bây giờ xem ra có thông đồng rồi.“Trương Thiên Thành..”Trong cơn mơ Vũ Linh Đan đột nhiên gọi tên của anh, tiếng gọi đó kéo hồn của anh lại.
Cô ôm lấy chặt anh và lẩm bẩm nói: “Bọn họ đều lừa tôi...!Trương Thiên Thành, sao anh không tới cứu tôi”“Tôi ở đây”Khoang mũi của Trương Thiên Thành đột nhiên có chút chua xót.Không biết có phải Vũ Linh Đan nghe thấy lời anh hay không mà đột nhiên ôm Trương Thiên Thành càng chặt hơn.
Trương Thiên Thành thuận thể nằm xuống, không dám cử động làm ảnh hưởng tới Vũ Linh Đan.
Anh cứ vậy nằm im chìm vào giấc ngủ.Từ trước tới giờ anh chưa rời quá xa khỏi phạm vi của Vũ Linh Đan, bất cứ lúc nào anh cũng đều ở bên cạnh cô bảo vệ an toàn cho cô.Vũ Linh Đan chịu đựng đủ mọi sự khổ sở rồi, bây giờ là tới lúc anh ra trận rồi.Khi trời sáng Vũ Linh Đan đột nhiên choàng tỉnh, cô nhìn căn phòng tối om mà bên cạnh đột nhiên lại nhiều hơn một người đàn ông, dọa cô sợ hãi lập tức nhảy xuống giường nắm chặt lấy bình hoa.Trương Thiên Thành mơ màng mở mắt ra, có chút không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng đợi một dạo lâu khi thấy bộ dạng của Vũ Linh Đan đang cầm bình hoa thì anh hét lên một tiếng: “Vũ Linh Đan, cô điên à?”“Sao lại là anh?”Vũ Linh Đan hơi cảm thấy bất ngờ, khi nhìn thấy người đó là Trương Thiên Thành thì cô thở phào một hơi.“Là tôi thì sao?”Một sự kỳ lạ lướt qua đôi mắt của Trương Thiên Thành, đột nhiên anh cười hỏi: “Sao nào, cô tưởng là trưởng phòng Mã à?”Vốn dĩ Vũ Linh Đan đã thả lỏng người ra rồi, giờ đột nhiên lại căng thẳng lên.
Bàn tay đang cầm bình hoa buông lỏng một chút khiển bình hoa rơi xuống sàn vỡ tung.Trương Thiên Thành vội vàng xuống giường ôm người đặt lên trên giường.
Ở trên giường bốn mắt nhìn nhau, Trương Thiên Thành vừa buồn cười vừa tức giận hỏi: “Điên rượu đủ chưa?”“Điên rượu gì cơ?”Vũ Linh Đan nhất thời không hiểu.Tiếp theo đó, Vũ Linh Đan cũng mơ hồ biết được một vài chuyện gì đó từ cái ba chữ trưởng phòng Mã ở trong miệng Trương Thiên Thành.Không ngờ rằng chân tướng mà Trương Thiên Thành nói ra lại đáng sợ như vậy.“Vừa nãy có người nào đó ôm tôi còn gọi trưởng phòng Mã, còn nói cái gì “Đừng mà”, tôi vừa động vào cái thì cắn tôi.
Cô nói xem tôi có thể không biết được à?”.
Danh Sách Chương: