Mục lục
Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nghe thấy Trần Đức Bảo nói như thế, cuối cùng cũng có người nhịn không nổi mà mắng th ô tục, giận dữ quay đầu đi về phòng.

AdvertisementNhững người còn lại, có người đồng tình nhìnTrần Đức Bảo một cái, vốn muốn tiến lên vỗ vai Trần Đức Bảo an ủi, nhưng lại bị Trần Đức Bảotránh ra.

Đối phương ngượng ngùng cười vài cái, cũng không nói nhiều nữa mà chỉ nói: “hạ tấn tâm nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, anh cũng không cần phải quá lo lắng như thế”Đôi mắt vốn dĩ còn đang sắc bén như chim ưng của Trần Đức Bảo độ nhiên đỏ lên.

Anh xoay đầu đi, không muốn để người khác thấy anh rơi nước mắt.


Khoang thuyền lại khôi phục lại yên tĩnh lần nữa, trời đêm cũng tốt hơn vài phần, hai mẹ con Vũ Hải Yến và Nguyễn Kim Thanh vẫn còn đang thì thầm to nhỏ.

Bọn họ đã không uống nước cả một buổi chiuề rồi, ánh mặt trời nắng gắt như vậy, da dẻ bị phơi nắng cũng đã sắp nứt toạc ra, nhưng cầu xin vài người rồi vẫn không làm được gì, dần dần, đến ngay cả nói Vũ Hải Yến cũng không còn hơi mà nói.

“Khát nước quá.


.

”“Trần Đức Bảo, cho dù là có lên tòa cũng sẽ cho người khác uống nước chứ, cậu như thế này chính là ngược đãi! ”Trần Đức Bảo mắt lạnh nhìn hai mẹ con đó một cái, anh ấy thản nhiên nói: “Cho dù là ngược đãi thì so với những việc mà hai người đã làm, như vậy cũng không quá đáng đâu.

”“Mày!”Nguyễn Kim Thanh tức giận mắng to, dù sao thì sau khi quay về bà ta cũng sẽ ra nước ngoài, sẽ không còn liên hệ gì với mấy người này nữa nên bà ta cũng không có gì phải sợ: “Chẳng qua chỉ là một con chó của Trương Thiên Thành mà cũng dám kiêu căng như thế, tôi thấy Trương Thiên Thành nhất định là đã chết rồi, cậu cũng chỉ là một con chó mất chủ mà thôi, ha ha! ”“Bà cứ tiết kiệm một chút sức lực đi, Tổng giám đốc Trương không về được thì hai ngườikhông được uống nước! Tôi đảm bảo cuộc sống của hai người cũng sẽ rất gian nan, tôi thấy tốt nhất là hai người vẫn đến cầu mong cho Tổng giám đốc Trương có thể bình an trở về đi”Mặt Trần Đức Bảo không không có bất cứ một biểu tình gì nhìn chằm chằm hai người, đáy mắt anh lại nhiều thêm một tia thương hại, sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn kiêu ngạo như vậy, anh thật sự không dám tưởng tượng trước kia sao mà Vũ Linh Đan sống nổi.

Hắt xì!Trên mặt biển, Trương Thiên Thành hắt xì một cái, cả người giống như nhờ cái hắt xì này mà phấn chấn lên rất nhiều, nhưng phổi bị đè ép quá lâu, cảm giác đau đớn khó chịu.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK