Mục lục
Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Câm mồm!”Đức Phú vô cùng phẫn nộ, nếu không phải ả phụ nữ này có ý xấu.

Quan hệ của anh với Vũ Linh Đan không đến mức lạnh bằng như bây giờ. “Cô nghĩ rằng cô tốt lắm chắc, cô có lòng tốt giúp tôi?”Điều Đức Phú nói khiến Trần Anh Thư lùi bước, ánh mắt lạnh nhạt có thêm một tia sát khí: “Đơn giản vì anh trai tôi yêu Vũ Linh Đan chức không phải cô.

Cô cảm nhận được vấn đề nênmuốn phá hỏng thanh danh Vũ Linh Đan, tôi nói có đúng không?”“Đức Phú, anh muốn làm gì?”Trần Anh Thư theo bản liếc mắt về phía cánh cửa không biết từ khi nào đã bị đóng lại.

Tưởng tượng đến tình cảnh Vũ Linh Đan vừa rồi, răng Trần Anh Thư va vào nhau cầm cập nhưng vẫn nhanh chóng ổn định cảm xúc, lạnh lùng nói: “Tôi hiện tại không muốn nhiều lời với anh, chính anh làm hỏng chuyện,.


Anh anh tự xem đi.”“Đem đồ giao cho tôi!” Đức Phú ra lệnh“Đồ gì?” Trần Anh Thư giả ngu.“Đừng tưởng tôi không biết cô ở bên ngoài chụp ảnh, vọng tưởng đem mấy thứ này giao cho truyền thông.

Mặc kệ tối cùng Vũ Linh Đan thành hay không thành, thanh danh Vũ Linh Đan vẫn bịphá hủy, tôi nói đúng không!”Đức Phú gầm lên giận dữ, muốn đem Trần Anh Thư bức tới đường cùng.“Đúng thì sao, chuyện này không liên quan đến anh.

Anh nghĩ xem việc này nếu để Trương Thiên Thành biết thì hắn có tha cho anh không?”Trần Anh Thư không ngốc, so sánh thì tội Đức Phú nặng hơn cô nhiều.


Cô không tin Đức Phú sẽ ở ngay lúc này khơi mào chiến tranh với Trương Thiên Thành.Đức Phú trầm mặc vài giây, khi bình tĩnh lại rồi, khóe miệng hắn xẹt qua một tia cười lạnh.“Đúng, tôi chắc chắn không nói cho Trương Thiên Thành, nhưng mà video này, hôm nay tôi cũng nhất định phải lấy được”Nói xong Đức Phú bắt đầu ra tay, đoạt lấy túi xách của Trần Anh Thư.

Thấy Trần Anh Thư muốn phản kháng, Đức Phú trực tiếp bóp cổ Trần Anh Thư.

Sau đó ánh mắt hắn dừng ở bộ ng ực gần lộ ra.Đức Phú ý vị thâm trường mà nói: “Tôi nghĩ, hôm nay tôi ở đây làm cái gì thì cô cũng không có can đảm nói cho Trương Thiên Thành đâu.”“Đức Phú, anh dám!”“Cô xem tôi có dám hay không?”Âm thanh Đức Phú lãnh khốc, mắt lộ ra hung quang, lạnh lùng nhìn Trần Anh Thư cảnh cáo: Video ở đâu?”Có lẽ là bị khí thế Đức Phú dọa, cũng có khả năng là thật sự sợ hãi Đức Phú sẽ làm gì đó.

Nhất thời Trần Anh Thư cũng an tỉnh thành thật, tự mình lấy túi xách ném đồ xuống đất.Thừa dịp Đức Phú khom lưng nhặt lên, Trần Anh Thư nhanh chóng xoay người, mở cửa.Vũ Linh Đan chạy tới ngồi vào trong xe, cảm xúc mới thoáng an tĩnh lại.

Tình trạng hiện tại của cô hoàn toàn không lái xe được, cũng không thể nào đi bệnh viện.Vũ Linh Đan tựa lưng vào ghế ngồi, ngực phậpphồng, cả người không những nhũn ra mà ngay cả tim đập cũng loạn nhịp: “Đáng chết, đây là loại thuốc gì?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK