Mục lục
Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Rất nhanh ngay sau đó, trong phòng bỗng trở nên ồn ào: "Trương Thiên Thành tìm ra được chỗ này bằng cách nào chứ?"  "Là cảnh sát" 
Người đàn ông vừa nghe thấy vậy thì vẻ mặt bỗng chốc trở nên hoảng loạn sợ hãi: "Thằng nhóc này không ngờ lại dám báo cảnh sát, cậu lôi cô ta đến đây cho tôi, tôi nhất định phải đứng trước mặt của Trương Thiên Thành và chính tay giết chết người phụ nữ mà anh ta yêu thương nhất.


Vũ Linh Đan vừa nghe rằng cuối cùng Trương Thiên Thành cũng đến thì nỗi thấp thỏm lo sợ ở trong lòng của cô cũng đã dần dần tan biến.

Tuy nhiên sau khi nghe câu nói miêu tả của người đàn ông đó, người phụ nữ mà anh yêu nhất lại khiến cô có cảm giác phấn khích chỉ muốn bật cười.

Cánh cửa bên ngoài bị ai đó dùng hết sức để phá vào, sau đó nhìn thấy người đàn ông bưng cơm khi nấy vội vàng chạy vào bên trong.


Anh ta túm lấy cánh tay của Vũ Linh Đan và nói với giọng hung tợn: "Tốt nhất là một lát cô nên khiến cho Trương Thiên Thành đồng ý với yêu cầu của tôi, nếu không thì tôi sẽ giết chết cô.


Vũ Linh Đan không hề hé môi thốt lên một lời nào, cô bị người đó lối đi xềnh xệch, thoáng chốc là đã xuống đến dưới 
lâu.

Trong đoàn cảnh sát đó, quả nhiên thì Vũ Linh Đan đã nhìn thấy Trương Thiên Thành đang ngồi ở giữa.

Lúc này Trương Thiên Thành đang ngồi bắt chéo chân, tay thì gác bừa lên trên chiếc sofa, nhìn thấy cô đang nằm trong tình thế nguy hiểm nhưng anh vẫn không hề mảy may lo lắng.

Trương Thiên Thành cũng chỉ khẽ chau mày lại, sau đó tiếp tục nói với giọng lạnh lùng: "Giết cô ấy xong thì chắc chắn ông cũng không sống nổi nữa đâu" 

"Chi bằng bây giờ tôi sẽ chỉ cho ông một cách hay hơn, ông thả người phụ nữ này ra, còn chuyện về bản hợp đồng ông đừng nhắc đến nữa, tôi có thể đảm bảo rằng kết cục của ông sẽ không thảm như thế này đâu.

” 
Trương Thiên Thành nói với giọng đùa cợt.

"Trương Thiên Thành, anh đừng có mơ" 
Hồ Trác Đường bắt đầu trở nên sốt ruột, hai con người của ông ta như sắp rơi cả ra ngoài.

Vũ Linh Đan đã bị bóp cổ chặt đến mức sắp thở không ra hơi nữa rồi, khuôn mặt của cô đỏ bừng cả lên, trong lòng cô đang thầm chửi rủa hai người này có thể nói chuyện nhanh hơn được không, còn nói thêm mấy chục phút nữa chắc là cô sẽ chết mất.

"Nếu như đã như vậy thì tôi cũng không còn cách nào khác nữa rồi.

".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK