Mục lục
Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Người phóng viên đó lẽ ra còn muốn hỏi thêm một vài điều nữa, thế nhưng bỗng nhiên anh ta đảo mắt vài vòng, sau đó quyết định từ bỏ không hỏi nữa.

Kế đến, phía sau có rất nhiều phóng viên cũng chạy tới. 
Với chất lượng câu hỏi khi nãy của người phóng viên kia thì đã bị anh vùi dập cho, thế nhưng những vấn đề mấu chốt lại 
càng lúc càng chồng chất lên. 
Vũ Linh Đan thấy vậy thì cảm thấy đầu óc tổ cứng, mấy người phóng viên này sao lại tìm đến được nhà của cô cơ chứ? 
Lẽ nào là do Phan Báo Thái? 
Cũng chỉ có một mình Phan Bảo Thái ngay từ sáng sớm đã biết được Trương Thiên Thành ở chỗ của cô, còn những chuyện sau đó Vũ Linh Đan không muốn phải đau đầu suy nghĩ nữa. 
"Giám đốc Đan đến rồi à?" 
Màn hình hiển thị cảnh Trương Thiên Thành đẩy đoàn người ra, sau đó bước vào trong thang máy rồi mới kết thúc.

Lúc này, Vũ Linh Đan cũng thở dài một tiếng. 

Nhưng nghĩ đến buổi tối phải quay về một chuyến, có khi lại đụng phải cánh phóng viên, Vũ Linh Đan lập tức không thể vui nõi. 
“Tôi đã chuẩn bị xong bản đồ dữ liệu, vừa đúng lúc anh có thể xem qua.

Nếu như không có vấn đề gì thì chiều nay đã có thể tiến hành” 
Vũ Linh Đan lấy một xấp tài liệu từ trong túi ra, đặt trước bàn làm việc. 
Lương Học Đông gật đầu, chỉ nhìn lướt qua một cái đã yên tâm cười với cô: “Giám đốc Đan làm việc khiến tôi rất yên tâm, không có vấn đề gì lớn thì không cần báo cáo với tôi” 
Đây có thể coi là lời trách móc của Lương Học Đông, vì vậy Vũ Linh Đan gật đầu, không phản bác gì. 
Sau đó, Lương Học Đông khoanh hai tay đặt lên bàn, đột nhiên hỏi một cách hơi đường đột: “Từ trước đến nay tôi đều khá quan tâm tới đời sống tình cảm của Giám đốc Đan.

Sáng nay Trương Thiên Thành lại xuất hiện ở cửa nhà cô, không biết hai vị..” 
Anh ta chưa nói xong, Vũ Linh Đan đã nhanh chóng đứng dậy nhìn anh ta với vẻ mặt đầy cảnh giác: "Tôi và Trương Thiên Thành không có bất cứ quan hệ gì cả”. 
Lời cô nói ít nhiều có phần giấu đầu hở đuôi. 
Lương Học Đông đẩy kính, nhìn cô cười cười không tỏ rõ ý tứ. 

Vũ Linh Đan lại đang nghĩ tại sao Lương Học Đông lại biết nhà cô. 
“Buổi trưa có một bữa cơm xã giao, có đến tham dự với tôi đi" Đột nhiên Lương Học Đông nói. 
“Buổi sáng tôi còn phải đến công trường...” 
Nhưng Lương Học Đông lại xua tay nói: “Là cơm xã giao với bên Cục Đất đai và Tài nguyên, sẽ lợi cho cô đấy.

Cô nên đi đi!” 
Vũ Linh Đan nghe vậy, cô nghĩ thầm Lương Học Đông nói cũng không sai nên gật đầu đồng ý, còn tiện miệng hỏi mình cần chuẩn bị những gì. 
“Không cần chuẩn bị gì đâu, cô ăn mặc trang điểm đẹp một chút là được.

Lương Học Đông cười với cô. 
Vũ Linh Đan cúi đầu nhìn lại bản thân, tự cảm thấy bộ đồ công sở đơn giản rộng rãi này rất ổn. 
Hơn nữa, cô đi bàn công việc, không cần ăn mặc trang điểm quá cầu kỳ. 
Gần trưa, Lương Học Đông sai người đến công trường đón Vũ Linh Đan.

Lúc nhìn thấy cô vẫn để mặt mộc, trông có phần hơi lôi thôi lếch thếch, không hề có một chút thay đổi nào thì anh ta lại nói bóng nói gió nhắc nhở cô một chút. 
Đáng tiếc là Vũ Linh Đan hoàn toàn giả vờ như mình nghe không hiểu, phớt lờ ý kiến của anh ta..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK