Mục lục
Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trương Thiên Thành gật đầu, nếu Vũ Linh Đan không thèm để ý vậy anh cũng không cần quan tâm làm gì.

Chỉ là ngay cả anh cũng không nhận ra trong khoảng thời gian gần đây, khi anh và Vũ Linh Đan qua lại với nhau, bản thân anh đã nhiều lần vô ý thỏa hiệp với Vũ Linh Đan.

Càng đáng sợ hơn chính là bản thân anh lại không hề có chút cảm giác không thích hợp nào.

“Được rồi, hôm nay coi như là tôi làm chuyện thừa, USB cứ để ở đây, khi nào cô rảnh thì xem đi.


Trương Thiên Thành nói xong thì phóng khoáng quay lưng rời đi.


Vũ Linh Đan liếc nhìn USB trên bàn, cũng không thèm nghĩ nhiều cứ thế cất nó vào ngăn kéo, cô nghĩ đợi bản thân rảnh rỗi rồi xem sau cũng được.

Cửa vừa mở ra thì âm thanh ồn ào của bên ngoài lại truyền tới.

Vũ Linh Đan nhanh chóng đi ra ngoài thì nhìn thấy Ngô Trường Sinh, người đã bất tỉnh trước đó giờ đang nằm ở cổng, tiếng xe cấp cứu từ xa vọng lại.

Vũ Linh Đan kinh ngạc che miệng lại, lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc của người đàn ông kia, cô còn tưởng Ngô Trường Sinh đã bị đưa đi bệnh viện từ lâu rồi, không ngờ người này vẫn còn ở đây.

Trương Thiên Thành đút hai tay vào túi, quay lại nhìn Vũ Linh Đan, anh nhận ra xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng cô lại không hề suy sụp.


Mặt Vũ Linh Đan không chút cảm xúc nói tiếp: “Hơn nữa ngọn nguồn của chuyện này cũng không ở đây, tôi sẽ tự giải quyết.


Trương Thiên Thành hiểu ý của Vũ Linh Đan: “Chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, tôi sẽ đi tìm bà ta.


Đi tìm Dương Thanh My, cũng chỉ có Trương Thiên Thành mới có thể giúp cô, vì thế Vũ Linh Đan không từ chối, lúc này Vũ Linh Đan nói với công nhân: “Mọi người tản ra đi, không có gì đẹp đâu mà xem.


“Giám sát Đan!”
Ngay khi Vũ Linh Đan quay người đi thì có ai đó gọi cô.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK