Mục lục
Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trần Anh Thư không chỉ dừng xe lại, hơn nữa cô ta còn mở cửa xe sau đó đi thẳng ra ngoài.AdvertisementTên cầm đầu thấy thế thì lùi lại phía sau hai bước.

Hai người nhìn nhau chằm chằm.

Người phụ nữ này đã có thể bỏ chạy thế nhưng bây giờ cô ta lại đột nhiên dừng xe lại, hơn nữa lại còn xuống xe.

Hành động bất thường của cô ta khiến cho người ta không tài nào hiểu được.“Vâng, em biết rồi.

Nhưng mà em sợ lắm, những người này đều cầm gậy gộc.


Cửa kính xe đã bị đập vỡ rồi.”Nói xong, Trần Anh Thư dừng hẳn xe lại.

Đảm người kia rất nhanh đã đuổi kịp tới chỗ cô ta.

Ở trong điện thoại, Trương Thiên Thành cũng đã nghe thấy giọng nói của mấy tên đàn ông đó.“Anh đến ngay đây.”Trương Thiên Thành không dám chậm trễ một giây một phút nào cả.

Anh nhanh chóng khởi động xe, nhìn vào google maps thì ước chừng chưa đến mười phút là đã có thể tới nơi.Trần Anh Thư không chỉ dừng xe lại, hơn nữa cô ta còn mở cửa xe sau đó đi thẳng ra ngoài.Tên cầm đầu thấy thế thì lùi lại phía sau hai bước.

Hai người nhìn nhau chằm chằm.


Người phụ nữ này đã có thể bỏ chạy thế nhưng bây giờ cô ta lại đột nhiên dừng xe lại, hơn nữa lại còn xuống xe.

Hành động bất thường của cô ta khiến cho người ta không tài nào hiểu được.“Không phải là các người muốn cướp sao? Được thôi, các người nhìn xem, trên xe có gì thì cứ lấy đi đi”Trần Anh Thư khoanh hai tay trước ngực, cô ta thản nhiên nói.Mấy tên kia ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng tên cần đầu quát lớn: “Cô tự lấy ra đi.”“Làm ơn đi, là các người muốn cướp đồ của tôi mà.

Tôi đã không quan tâm rồi thì mấy người còn sợ gì nữa”Trần Anh Thư cười khẩy một tiếng, cô ta không còn sợ hãi như lúc này nữa.

Ánh mắt kiên định mà sắc bén nhìn chằm chằm vào mấy tên đàn ông, lúc này không ai dám nhúc nhích cả.Đại khái cả cảm thấy có chút mất mặt nên tên cầm đầu hung hăng nhổ nước bọt xuống mặt đất, hắn ta xoa xoa hai tay vào nhau sau đó chỉ thẳng tay vào mặt Trần Anh Thư, cảnh cáo nói: “Lấy thì lấy, nhưng mà tôi cảnh cáo cô, tôi vẫn còn có anh em đang ở đây, cô đừng có mà giở trò”“Tôi kêu ông lấy thì ông cứ lấy đi.

Trong túi xách của tôi có hơn một trăm triệu tiền mặt, còn có một ít trang sức.”Trần Anh Thư bắt đầu liệt lê, không hề có chút sợ hãi nào cả.

Dù sao bọn họ mà cầm hơn một trăm triệu tiền mặt này đi tiêu hay là mang số trang sức kia đi cầm đồ thì chắc chắn cảnh sát cũng sẽ nhanh chóng bắt được bọn chúng..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK