Mục lục
Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Gần như Vũ Linh Đan đã cong hết cả người lên mới có thể chống cự lại sự tấn công của Trương Thiên Thành.

Khi nhìn vào đáy mắt anh, cô lại cảm thấy đây là một loại giải độc khác. 
Khóe miệng lạnh đạm mang theo chút chế giễu của Trương Thiên Thành khẽ cong lên, sau đó anh dùng sức lật cả người Vũ Linh Đan lại: “Thì ra cô thích từ thế từ phía sau à? Vậy sao không nói sớm chứ, cần gì phải giả vờ như vậy.” 
“Trương Thiên Thành, anh đừng nói nữa” 
Mỗi một câu nói của Trương Thiên Thành đều kích thích dây thần kinh của Vũ Linh Đan.

Cô khẽ cắn răng, đè nén khoái cảm trong cơ thể, đồng thời không ngừng thôi miên bản thân rằng mình không nghe thấy gì cả. 
Thế nhưng Trương Thiên Thành thật sự quá mạnh mẽ, sức lực của anh lớn đến mức cô không hề có năng lực phản kháng. 

Cô bắt đầu chán ghét bản thân mình, cũng ghét cả cơ thể 
mình.

Tình nguyện khiến bản thân bị thương cũng không muốn đáp lại sự điên cuồng của Trương Thiên Thành. 
“Tại sao không nói gì rồi? Thế nào, cô có nhớ lại trước kia ra sao chưa? Tôi nhớ trước kia mỗi lần tôi xâm phạm cô như vậy, cô đều rất hưng phấn mà” 
“Trương Thiên Thành.." 
Hai mắt Vũ Linh Đan đỏ lên, đáy mắt chứa đầy tủi nhục: “Anh làm nhục tôi như vậy rất có cảm giác thành tựu sao?” 
“Làm nhục?" 
Giọng nói Trương Thiên Thành hơi dừng lại, sau đó vừa cười vừa khom người thấp giọng nói bên tai Vũ Linh Đan: “Phải đấy, tôi rất có cảm giác thành tựu.


Thấy người phụ nữ của tôi bị tối đè dưới thân, ý loạn tình mê như vậy, làm sao tôi không cảm thấy thành tựu được chứ?" 
"Cô càng phản kháng thì tôi lại càng cảm thấy kích thích, giống như bây giờ vậy, cô cảm thấy đời này cô còn chạy thoát được sao?” 
Giọng nói trầm khàn của Trương Thiên Thành vang lên, màng nhĩ Vũ Linh Đan bị kích thích mãnh liệt, trong đầu cố hoàn toàn trống rỗng.

Sau khi cắn môi một cái thật mạnh, cô cũng không nhớ được chuyện gì đã xảy ra. 
Tỉnh lại một lần nữa, Vũ Linh Đan đã thấy mình nằm trên giường. 
Cô mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh, bầu trời bên ngoài đã có chút tối màu, còn Trương Thiên Thành lại biến mất từ lâu. 
Vũ Linh Đan vừa động đậy một chút đã cảm giác thân dưới đau rát. 
Cô nhìn lại thời gian, hiện tại đã sáu bảy giờ rồi.

Phan Bảo Thái gọi đến mấy cuộc điện thoại nhưng đều bị nhỡ, không có ai nhận máy..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK