Mục lục
Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vũ Linh Đan lùi về phía sau hai bước, cô chưa kịp đứng vững thì đột nhiên có một cơn sóng lớn ập đến.

Cả người cô ngã về phía sau theo quán tính, lan can không cao nên không thể giữ được cô.

Một tiếng “ùm” vang lên, cả người cô đã chìm vào trong nước.

Vũ Hải Yến nhanh chóng chạy ra lan can, cô ta thấy sóng cuộn trào nổi bọt trắng xóa.


Bởi vì sóng quá mạnh, tiếng Vũ Linh Đan rơi xuống nước và tiếng kêu cứu lúc này đã chìm trong sóng biển
Đột nhiên, một ý tưởng to gan lóe lên trong đầu của Vũ Hải Yến
Không ai chú ý đến bên này, một lát nữa du thuyền sẽ đi sang hướng khác.

Đến lúc đó Vũ Linh Đan có kêu cứu thì cũng không ai biết, cô chỉ còn có con đường chết.

“Đúng vậy!”.


Vũ Hải Yến nắm chặt tay như để truyền thêm sức mạnh cho mình.

Cô ta quay lại nhìn mặt biển đã êm ả, lạnh giọng nói: “Chuyện này cô cũng không thể trách tôi được, là do cô tự ngã xuống, không liên quan gì đến tôi cả.

Cho dù cô có chết thì cũng đừng đến tìm tôi, nếu trách thì trách số mạng cô không tốt.

“Vũ Linh Đan, chuyện này không liên quan đến tôi”.

Lục Hải Yến nói xong thì vội quay người đi nhưng cô ta lại đụng phải một vật gì đó rất cứng..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK