Mục lục
Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Chính Đình cảm thấy cô chẳng quan tâm gì đến suy nghĩ của mình. Anh bắt đầu băn khoăn không biết có nên tiếp tục kiên trì nữa không. Nếu cô cứ muốn anh ở lại đây, vậy thì dù anh có chứng minh gì đi chăng nữa, người khác cũng sẽ không tin. Trong mắt mọi người, chỉ cần hai người ngủ cùng một giường, thì đã có chuyện gì đó xảy ra rồi. Cô sẽ chẳng còn trong sạch nữa.

Anh thấy mình không đáng để cô làm thế, chỉ vì muốn chọc tức Lục Chính Kỳ mà thôi.

Trong lòng Lục Chính Đình, suy nghĩ rối bời, nhưng bề ngoài anh lại không lộ ra chút biểu cảm nào, thậm chí còn có phần lạnh nhạt. Anh không tranh cãi nữa mà quay xe lăn đi ra ngoài. Dù mùa hè, anh cũng không cần chăn đệm, để ở chỗ cô cũng được.

Lâm Uyển thấy anh kiên quyết quay người đi như vậy, cảm thấy có chút khó chịu. Anh đang sợ bị cô lợi dụng sao? Trước kia anh còn rất thân thiết với cô, cười nói vui vẻ, vậy mà từ khi Lục Chính Kỳ quay về, anh lại trở nên lạnh nhạt như vậy.

Lâm Uyển không nhịn được, trong đầu nảy ra suy nghĩ: "Cái tên Lục Chính Kỳ khốn kiếp đó đã nói gì với anh rồi? Chắc chắn là nói xấu về tôi!"

Cô ngay lập tức nhảy xuống và ngăn anh lại, vươn tay nắm lấy xe lăn, kiên quyết kéo anh quay lại giường.

 

Lục Chính Đình ngước mắt lên nhìn cô, vốn định cứng rắn bày tỏ sự kiên quyết của mình, nhưng khi đối diện với khuôn mặt cười xảo quyệt của cô, anh lại bất giác dừng lại. Đôi mắt trong veo của cô cong lên, nụ cười tràn đầy vẻ tinh quái, không hề có chút sợ hãi nào.

Cô nghiêng người cười, hai tay đặt lên tay vịn của xe lăn, mặt hơi cúi xuống gần anh. Chóp mũi cô gần như chạm vào mặt anh, hương thơm dịu nhẹ từ cơ thể cô xộc vào mũi anh.

Lục Chính Đình vô thức nghiêng đầu về phía sau, muốn cách xa cô một chút. Nhưng ngay khi tay trái cô vươn ra, cô đã nắm chặt lấy gáy anh, kéo anh lại gần hơn.

Lục Chính Đình bàng hoàng, cả người cứng đờ, giống như đôi chân không thể cử động được vậy. Tim anh đập loạn nhịp, trong đầu bỗng nảy sinh một ý nghĩ điên cuồng: "Anh muốn hôn cô ấy!" Nếu cô không lùi ra, anh sẽ hôn cô!

Lâm Uyển khẽ mỉm cười, đôi mắt nhìn anh chăm chú. Biểu cảm của anh càng lạnh nhạt hơn, đôi mắt đen sâu thẳm như có thể hút lấy trái tim cô vào đó rồi đóng chặt lại.

xong bộ chị dâu thì mấy bà thích tui lên thể loại nào tiếp ^^ điền văn, huyền học, cổ đại gia đấu. Hay cổ đại gia đấu huyền học=))

Cô cười khẽ, nói một cách dí dỏm: "Anh sợ cái gì? Sợ em sẽ ăn anh sao? Hay là sợ em lợi dụng anh? Nếu anh sợ như vậy, sao không để em dứt khoát lợi dụng anh, tránh để anh lúc nào cũng nơm nớp lo sợ?"

Lâm Uyển nói xong lại tiến gần thêm một chút. Người đàn ông này lạnh lùng cao ngạo, nhưng nội tâm nhạy cảm, vốn đã rất đẹp trai. Giờ đây, vì kháng cự sự tiếp cận của cô, cả người anh tràn đầy hơi thở kiềm chế dục vọng, ai có thể chịu đựng được đây?

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK