Ông Lục giận đến mức toàn thân run rẩy, không thốt nổi một lời. Cả nhà mất mặt, hàng xóm láng giềng thì kéo đến xem náo nhiệt. Tim ông đập thình thịch, trước mắt tối sầm lại, đầu óc quay cuồng, suýt chút nữa thì ngã quỵ. Lục Chính Đình kịp thời bế Tiểu Minh Quang bằng một tay, tay còn lại nhanh chóng đỡ lấy ông Lục để tránh ông ngã xuống đất.
Lâm Uyển hớt hải chạy tới, mở túi kim châm, nhanh nhẹn châm vào đầu, cổ và n.g.ự.c ông Lục, rồi quay sang dặn Lục Chính Đình:
“Xoa bóp n.g.ự.c cho ông ấy đi!”
Nhờ sự nhanh trí của hai người, ông Lục tỉnh lại, không để cơn tức làm hại đến sức khỏe. Ông thở dài, rơi nước mắt, miệng lẩm bẩm:
“Gia môn bất hạnh! Gia môn bất hạnh!”
Ở phía ngoài, Giang Ánh Nguyệt, Lý Kim Linh và Vương Phương Phương cũng đang đứng nhìn vào. Lý Kim Linh phấn khích nói:
“Đấy, tôi bảo mà! Chị dâu cả lần này thắng chắc! Con thỏ bị dồn vào đường cùng còn cắn người, huống chi bọn họ suốt ngày xúi bẩy con gái nhà người ta! Ai mà chịu được?”
Vương Phương Phương tiếp lời:
“Đánh hay lắm! Để xem sau này còn dám trộm đồ của mình nữa không!”
Riêng Giang Ánh Nguyệt, sắc mặt điềm tĩnh, chậm rãi nhận xét:
“Bà Lục làm quá, bảo sao chị dâu cả tức đến mức không thở nổi.”
Sau trận “đại chiến” này, mẹ con bà Lục và Lục Tâm Liên im thin thít, không còn dám xúi giục Lục Bão Nhi hay trộm đồ nữa. Khi Giang Ánh Nguyệt đi qua, cô bất ngờ nhận ra điều gì đó, lên tiếng:
“Bão Nhi sốt rồi.”
Lục Bão Nhi mặt sưng vù, bên má phải đỏ ửng. Chị dâu cả vừa nhìn thấy, giật b.ắ.n mình. Cô lẩm bẩm:
“Sao tự dưng con bé lại thế này? Lúc nãy có ai đánh nó đâu?”
Cô sốt sắng gọi lớn:
“Em dâu! Em dâu xem hộ con bé thế nào!”
Lâm Uyển bước tới, cẩn thận quan sát rồi nói:
“Con bé bị quai bị rồi. Đây là bệnh truyền nhiễm. Mấy đứa trẻ khác tránh xa ra, tốt nhất nên cách ly vài ngày.”
Nghe vậy, chị dâu cả lập tức ôm con gái chạy đến trạm y tế mà chẳng buồn nói thêm lời nào. Trước khi đi, cô chỉ kịp nhắn với chị dâu hai:
“Em nấu cơm nhé, chị phải đi ngay!”
Chị dâu hai đáp gọn:
“Chị cứ đi đi, để em lo.”
Hàng xóm thấy không còn gì để xem cũng lục tục về nhà. Trong sân, ông Lục, bà Lục và Lục Tâm Liên nằm lì trên giường đất, chẳng ai buồn đứng dậy nấu cơm.
Khi anh hai Lục đi làm về, nghe kể mọi chuyện, lòng cũng có chút xót xa. Anh thì thầm với vợ:
“Chị dâu cả đúng là đáng sợ quá.”
Chị dâu hai trừng mắt:
“Cút đi!”
Anh hai vốn định can ngăn từ sớm nhưng bị vợ chặn lại. Cô biết rõ, không có đàn ông ở nhà, mẹ chồng cô chẳng thể làm gì chị dâu cả. Chị dâu hai gằn giọng nói tiếp:
“Xem mẹ anh xấu xa thế nào! Bà ấy xúi con bé Bão Nhi đẩy Tiểu Quang vào chuồng heo! Ai đời mẹ người ta mà hành xử ác độc như vậy?”