Vừa mất máu, vừa phải can thiệp bóc tách, chỉ cần sơ suất một chút thôi, lượng m.á.u mất đi sẽ không kiểm soát được. Nếu tình hình trở nên nghiêm trọng, khả năng cao sẽ phải cắt bỏ tử cung để bảo toàn tính mạng.
Nhưng đây là lần mang thai đầu tiên của Khưu Thụy Nga. Nếu cô ta mất đi tử cung, điều đó có nghĩa là sẽ không bao giờ có cơ hội sinh con nữa. Liệu cô ta có chấp nhận được không?
Mà nếu không cắt, cô ta có thể mất mạng.
Triệu Diễm Tú không tự chủ được mà căng thẳng. Một khi căng thẳng, bản năng của cô liền tìm đến Lâm Uyển.
Cô ngẩng đầu nhìn người đồng nghiệp của mình – Lâm Uyển vẫn bình tĩnh như cũ. Đôi lông mi dài khẽ nâng lên, ánh mắt cô lướt qua Triệu Diễm Tú, không nói một lời.
Nhưng chính ánh mắt đó khiến Triệu Diễm Tú lập tức bình tĩnh lại.
Không một giọt mồ hôi trên trán. Không một chút do dự.
Lâm Uyển vẫn hành động nhanh gọn, dứt khoát, chuẩn xác như cũ.
Trước tiên, Lâm Uyển nhanh chóng loại bỏ cục m.á.u đông, tiến hành cầm m.á.u rồi cẩn thận tách nhau thai. Nếu có dấu hiệu xuất huyết, cô lập tức xử lý kịp thời. Dù vội nhưng từng bước vẫn đâu vào đấy, tuyệt đối không có chút rối loạn nào.
Ca phẫu thuật diễn ra suôn sẻ, từng giai đoạn đều hoàn thành đúng kế hoạch. Nhóm bác sĩ, y tá trong phòng mổ đều thở phào nhẹ nhõm, quần áo phẫu thuật trên người ai nấy cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
Triệu Diễm Tú nhìn sang Lâm Uyển, trong lòng không khỏi thán phục. Nếu không có cô ở đây, có lẽ họ đã không biết phải xử lý thế nào. Trong phòng mổ, cô chính là chỗ dựa vững chắc nhất, là "định hải thần châm" giúp mọi người yên tâm.
Nhìn lại, có vẻ mọi chuyện diễn ra đơn giản, nhưng những ai có mặt đều hiểu rõ mức độ căng thẳng lúc đó. Đặc biệt là khi một mạch m.á.u lớn bị vỡ, nếu không phải Lâm Uyển phản ứng nhanh chóng, có lẽ bây giờ họ vẫn đang tất bật cấp cứu và truyền máu.
Khi vết mổ được khâu lại cũng là lúc Vương Tài vội vã chạy tới bệnh viện.
"Vợ ơi!" Anh ta đập rầm rầm vào cửa phòng phẫu thuật.
Khưu Thủy Anh cau mày, bước tới lườm anh ta:
"Hô to gọi nhỏ cái gì? Đứng chờ ở bên ngoài, nửa tiếng nữa thì vào phòng bệnh!"
Vương Tài sốt ruột, rướn cổ nhìn vào trong nhưng cửa đã đóng chặt, rèm cũng kéo xuống, chẳng thể thấy được gì.
"Chị cả, vợ em thế nào rồi? Sinh con trai hay con gái vậy?"
Khưu Thủy Anh hừ lạnh:
"Sinh con chứ còn có thể sinh gì nữa?"
Vương Tài vội vàng cười lấy lòng:
"Em hỏi thay cho cha vợ thôi. Ông cụ thích cháu trai lắm. Vợ em ổn chứ? Cha mẹ em cũng đang trên đường tới, lát nữa sẽ vào chăm nom."
Khưu Thủy Anh lười đôi co với anh ta, chỉ bảo đi làm thủ tục nhập viện và đóng viện phí.
Hiện tại, bệnh viện đã hợp tác với các phân viện của đại đội sản xuất, nên chi phí khám chữa bệnh cho xã viên được hỗ trợ đáng kể. Đặc biệt là dịch vụ chăm sóc sức khỏe mẹ và bé, sản phụ đi sinh chỉ cần trả một phần nhỏ tiền thuốc men và giường bệnh. Hơn nữa, các đại đội đã có nghề phụ, xã viên có thể đi làm kiếm tiền, tình trạng khám chữa bệnh khó khăn như những năm sáu mươi trước kia cũng đã cải thiện rất nhiều.