Lâm Uyển lạnh lùng đáp, giọng đầy khinh thường:
"Có cô cả ngày xúi giục chuyện thị phi, sợ là không yên ổn nổi đâu!"
Trong lòng, Lâm Uyển thầm nghĩ: "Các người muốn gán tội ép c.h.ế.t mẹ chồng cho tôi? Vậy tôi sẽ đổ cái mũ ‘em chồng gây rối làm xáo trộn gia đình’ lên đầu cô, xem sau này ai dám lấy cô về làm dâu!"
Lục Chính Kỳ đứng bên cạnh, cố gắng đè nén cảm xúc, hỏi gấp:
"Mẹ tôi thế nào rồi?"
Lâm Uyển bình thản trả lời:
"Tôi đã nói là đưa đến kịp thời. Anh nên cảm ơn chị dâu cả và chị dâu hai."
Lục Chính Kỳ hiểu rõ mâu thuẫn trong nhà, miệng đắng chát, không biết phải nói lời cảm ơn thế nào. Lâm Uyển hờ hững liếc nhìn, rồi nghiêng đầu ra hiệu cho anh ta vào trong.
Lục Chính Kỳ và Lục Tâm Liên bước vào phòng y tế. Anh cả Lục và anh hai Lục định đi theo, nhưng bị Lâm Uyển ngăn lại:
"Bên trong đã quá chật, cứ chờ bên ngoài đi."
Vào đến phòng, Lục Chính Kỳ thấy mẹ mình nằm trên giường bệnh. Tóc tai vốn được chăm chút kỹ lưỡng giờ rối bù không tả nổi. Sắc mặt bà tái nhợt như nến, môi trắng bệch, thân hình gầy yếu trông đến đáng thương. Anh bước vội tới, ôm lấy bà, giọng nghẹn ngào:
"Mẹ, sao mẹ lại hồ đồ như vậy!"
Bà Lục chỉ nằm im, mắt nhắm nghiền, hoàn toàn không có ý thức. Cảnh tượng ấy khiến Lục Chính Kỳ đau lòng vô cùng.
Lục Tâm Liên đứng bên, nhìn Lâm Uyển đầy oán hận, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Nhưng Lâm Uyển chỉ nhướng mày đáp lại vẻ vô tội, như muốn nói: "Cô tự làm tự chịu thôi."
Bác sĩ Kim dặn dò:
"Đưa bà về nhà nghỉ ngơi. Trong bảy ngày tới chỉ được ăn cháo để dưỡng dạ dày. Nôn mửa hay tiêu chảy là bình thường."
Lục Chính Kỳ cảm kích nói lời cảm ơn, nước mắt rơi lã chã, rồi bế mẹ về nhà.
Tuy nhiên, chuyện chưa dừng ở đó. Các anh em bên ngoại của bà Lục không chịu về tay không. Họ túm lấy ông Lục, đồng thanh yêu cầu:
"Chia nhà ngay đi!"
Ông Lục đứng giữa cơn hỗn loạn, không biết phải làm thế nào. Cuối cùng, ông đành đi tìm bí thư Lục Trường Hữu, đại đội trưởng Lục Trường Phát và kế toán Lục Trường Phi để xin họ chủ trì việc chia nhà.
Khi đứng trước mặt các trưởng bối, ông Lục không kiềm được cảm xúc, bật khóc nức nở:
"Các anh, tôi thực sự không còn cách nào khác. Làm ơn giúp gia đình tôi chia nhà đi. Quá mất mặt rồi."
Lục Trường Hữu và Lục Trường Phát nghe vậy thì cũng cạn lời. Từ trước đến nay, trong đại đội Ngũ Liễu chưa từng có gia đình nào phải cầu xin được chia nhà như vậy. Thường thì con cháu mới là người đòi ở riêng, còn đây lại là cha mẹ lớn tuổi chủ động muốn tách ra. Chuyện này đúng là hiếm có khó tìm.