Tằng Khải gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm:
"Được rồi, tôi sẽ đi ngay. Thật sự cảm ơn bác sĩ Lâm!"
Lâm Uyển biết anh nóng lòng, nhưng vẫn cố căn dặn thêm:
"Đường xa lắm đấy. Tôi chuẩn bị ít lương khô cho anh. Trên đường, nếu khát thì mượn người ta ít nước ấm mà uống."
Tằng Khải cảm động, cầm lấy lương khô, không quên nói lời cảm ơn lần nữa rồi nhanh chóng lên đường.
Sau khi tiễn anh ta, Lâm Uyển và Lục Chính Đình trên đường quay về thì nghe thấy tiếng cãi nhau ồn ào phía trước. Dừng lại một chút, họ nhận ra đó là giọng của bác cả Lục.
Bác cả Lục gắt gỏng:
"Cậu còn không chịu nhận hả? Dưới giày cậu đầy lông gà, trên mũi giày còn dính m.á.u gà! Không phải cậu thì là ai?"
Thiệu Nghị Hàn, một thanh niên trí thức, bị bác cả Lục túm lại, vẻ mặt oan ức, lớn tiếng thanh minh:
"Bác gái, cháu oan lắm! Bác không thể vu vạ cháu thế được. Cháu đi loanh quanh cả ngày, không chỉ giẫm lông gà đâu, cháu còn giẫm cả… cứt chó nữa đấy! Còn m.á.u trên giày này, chưa chắc đã là m.á.u gà. Có khi là m.á.u tay cháu lúc thu hoạch vụ mùa bị thương ấy chứ."
Lâm Uyển và Lục Chính Đình vừa đi đến, đã thấy một đám đông gồm thanh niên trí thức và các xã viên đang tụ tập náo nhiệt. Bác cả Lục đang túm c.h.ặ.t t.a.y Thiệu Nghị Hàn, không cho cậu ta rời đi, vừa giữ vừa lớn tiếng trách móc.
Thiệu Nghị Hàn và Du Quốc Kiến – hai thanh niên trí thức cùng ở nhờ nhà bác cả Lục – là những người nổi danh lười nhác trong đám thanh niên trí thức mới xuống nông thôn. Thiệu Nghị Hàn chính là người từng quấn lấy Lâm Uyển kêu đau bụng, tìm cách tránh lao động trước đây.
Những người như Thiệu Nghị Hàn và Du Quốc Kiến thường được coi là “khác loài” trong đám thanh niên trí thức. Không giống với những người trẻ tuổi khác thật lòng muốn làm quen với cuộc sống lao động, hai cậu này lại khá ranh ma. Gần đây, họ đã âm thầm hối lộ cán bộ đại đội để được phân công làm những công việc nhẹ nhàng. Khi mọi người hăng hái ra đồng thu hoạch vụ mùa, họ lại tìm cách trốn trong kho, chỉ phụ tách ngô với người già và trẻ nhỏ.
Lúc mới xuống nông thôn, họ vẫn còn được tiếp tế lương thực tương đối đầy đủ, nên nghĩ rằng khi vụ mùa thu hoạch xong, đại đội sẽ chia thêm lương thực cho mình. Nhưng hóa ra, lương thực thu hoạch từ cánh đồng không hề liên quan đến họ. Tất cả bắp ngô vàng óng mà họ thấy đều dành cho các xã viên chính thức. Cảm giác đứng nhìn mà không được chia khiến họ như bị “treo trên miệng mèo”, vừa thèm vừa tức.
Khi nguồn lương thực của bản thân dần cạn kiệt, hai người bắt đầu nghĩ đủ mọi cách để “ăn chùa uống chực”. Ban đầu, họ tìm cách nịnh nọt bác cả Lục và Lục Trường Quý – hai người nổi tiếng thiện tâm trong làng. Vợ chồng bác cả thấy hai thanh niên chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, sống xa gia đình, cuộc sống nơi thôn quê không dễ dàng, nên sẵn sàng chia sẻ chút đồ ăn, xem như giúp đỡ một phen.