Mục lục
Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chúng ta vẫn phải trông chờ vào tiền của Lục Chính Đình. Phải nhanh chóng tách nhà ra, lấy tiền rồi tính tiếp!"

Trong lòng bà Lục, lần này Lâm Uyển bị tố cáo là cơ hội tốt. Chỉ cần Lâm Uyển không còn là bác sĩ, mất đi địa vị, cô sẽ không thể "phách lối" như bây giờ. Đến lúc đó, chuyện phân nhà chắc chắn sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Chị dâu cả và chị dâu hai, nhờ có Lâm Uyển đứng về phía mình, lại thêm việc anh cả không ở nhà, nên giờ không còn sợ bà Lục như trước. Nhìn bà Lục cười trên nỗi đau của người khác, cả hai thu hẳn nụ cười trên mặt, không ai thèm để ý đến bà ta.

Thấy vậy, bà Lục bực mình quát lớn:

"Hai đứa chúng mày xị mặt ra cho ai xem? Cha hay mẹ chúng mày c.h.ế.t chắc? Làm dâu mà cái mặt như vậy với mẹ chồng à?"

Nếu là trước đây, hai người chắc chắn sẽ vừa xấu hổ vừa giận dữ. Nhưng giờ có Lâm Uyển làm chỗ dựa, mẹ chồng cũng chẳng còn là điều đáng sợ.

Lâm Uyển thản nhiên nhìn bà Lục, rồi quay sang nói với lũ trẻ:

 

"Bà nội các cháu tính tình không tốt, đây là do hỏa vượng đầy mình, là bệnh đấy. Mau tìm cho bà chút rau cúc sữa, bồ công anh, rễ cỏ tranh, sắc một bát nước thật đắng, uống xong sẽ hạ hỏa, tính tình chắc sẽ tốt hơn."

Nghe vậy, lũ trẻ nô nức lục lọi trong đống thảo dược phơi khô để tìm nguyên liệu.

Bà Lục nghe mà tức run cả người, vội vàng giữ chặt lấy khung cửa, chẳng nói thêm được câu nào.

 

Sau bữa cơm, chị dâu cả và chị dâu hai nhanh chóng đi làm nhang muỗi. Làm việc gì kiếm được công điểm thì họ luôn tích cực. Lũ trẻ thì kéo nhau đi tìm xác ve sầu, còn Lục Chính Kỳ cảm thấy không khí trong nhà quá ngột ngạt, sợ bị liên lụy nên viện cớ rời đi luôn.

Trong khi đó, Lâm Uyển ngồi ở chiếc bàn giữa gian nhà, cẩn thận xem xét hồ sơ bệnh án của các xã viên. Thỉnh thoảng, cô đối chiếu thêm với sách thuốc trong hệ thống để ghi nhớ sâu hơn. Những bệnh thông thường trong sách đã được cô đọc đi đọc lại nhiều lần. Dù có sự chỉ dẫn từ hệ thống, cô vẫn muốn tự mình học thuộc, đảm bảo không bỏ sót điều gì.

Lục Chính Đình ngồi yên lặng ở một bên, chăm chú đọc một cuốn sách về thuốc Tây mà anh mượn từ bác sĩ Kim. Từ ngày giúp Lâm Uyển phối thuốc, anh bắt đầu quan tâm đến lĩnh vực này, thậm chí cả những cuốn sách hướng dẫn sử dụng thuốc trong phòng y tế anh cũng đã đọc qua, và nhớ rất rõ.

Đọc một lúc, Lục Chính Đình lặng lẽ nhìn sang Lâm Uyển. Thấy cô bình tĩnh như vậy, anh cảm nhận cô không phải đang cố tỏ ra mạnh mẽ, mà thực sự không bận tâm nhiều.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK