Mục lục
Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bác sĩ Kim cười ha hả: "Vui chứ, đương nhiên là vui rồi! Ăn sủi cảo mà không vui thì đúng là đáng bị đánh!"

Lâm Uyển cười nhẹ: "Chỉ ăn sủi cảo thôi mà vui đến thế sao?"

Bác sĩ Kim vung tay: "Tất nhiên rồi! Nhân sinh trên đời, chẳng qua cũng chỉ xoay quanh ăn uống, mặc, ở, đi lại, gia đình, công danh lợi lộc. Nhưng tất cả những thứ đó, chẳng qua chỉ như hoa trong gương, trăng dưới nước, ngắm qua màn sương mờ. Chỉ có ăn uống là thực tại. Được ăn một bữa cơm ngon miệng, hợp ý, đó là điều không dễ dàng. Đêm nay như vậy là đủ rồi."

Nói rồi, anh ta đứng dậy, lảo đảo nâng chén rượu, quay về phía Lâm Uyển và Lục Chính Đình, nghiêm trang nói: "Nhân sinh như mộng. Chúc hai người trăm năm hảo hợp, không rời không bỏ. Tôi cạn ly, hai người tùy ý."

Dứt lời, anh ta ngửa cổ uống cạn chén rượu “không tồn tại”, sau đó loạng choạng bước ra ngoài, miệng lẩm bẩm những câu không rõ nghĩa.

Hai cậu bé thấy vậy liền bắt chước, giơ cốc nước lên, bắt đầu chơi trò nâng chén, rồi quay sang hỏi: "Trăm năm hảo hợp là gì hả mẹ?"

Lâm Uyển bật cười, đẩy nhẹ vai Lục Chính Đình, hỏi: "Anh ta bị làm sao thế?"

 

Lục Chính Đình lặng im suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Có lẽ là chuyện buồn nào đó."

Lâm Uyển không bình luận gì thêm. Cô vốn là người thực tế, không dễ gì để cảm xúc lấn át. Trong thế giới của cô, tình cảm dù sâu đậm đến đâu, nếu không thể tiếp tục thì cũng phải buông tay. Đối phương mà phản bội thì càng dễ dàng để quên. Với cô, yêu là yêu, nhưng một khi không còn giá trị, thì nó không liên quan gì nữa.

 

Buổi tối, khi các cậu bé đã ngủ say, Lục Chính Đình vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô, giọng trầm ấm: "Lâm Uyển, anh luôn mong muốn có thể cùng em đầu bạc răng long, không rời không bỏ. Em có nguyện ý không?"

Giọng anh rất nhẹ, nhưng trái tim lại đập mạnh mẽ, như sợ nghe phải một câu trả lời không mong muốn.

Cô im lặng, nép trong vòng tay anh, nhưng hành động đó đủ để anh hiểu rằng, cô đã đồng ý.

Điều bất ngờ hơn cả là, cô còn cho anh một câu trả lời tốt hơn mong đợi. Không chỉ đồng ý "đầu bạc răng long", cô chủ động đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi anh, như lời tuyên bố bắt đầu cho một hành trình mới.

Lục Chính Đình vốn luôn tự ti vì bệnh tật của mình, giờ đây cảm thấy như mọi gánh nặng được đốt cháy trong sự dịu dàng của cô. Anh tin rằng, chỉ cần có cô bên cạnh, anh sẽ khỏe mạnh hơn, và có đủ tư cách để yêu cô.

Anh thì thầm: "Anh yêu em, Uyển Uyển."

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK