Mục lục
Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thích chứ! Thích lắm!” – Hai đứa trẻ hào hứng đáp rồi nhanh chóng khoe chiến tích.

“Lợi hại quá, ai câu được vậy?” – Lâm Uyển tò mò.

Tiểu Minh Quang cười vang: “Anh trai nhỏ của con bắt đấy ạ!”

Lâm Uyển nhìn Minh Lương, nhận ra quần áo và tóc cậu bé đều khô ráo, đoán chừng đã cởi đồ trước khi xuống nước. Cô xoa đầu Minh Lương, nhắc nhở:

“Minh Lương, cháu còn nhỏ, đừng tùy tiện xuống sông nhé. Nếu có nguy hiểm thì sao?”

Minh Lương vội trấn an: “Thím ba yên tâm, chúng cháu đi với người lớn, không tự mình xuống sông đâu ạ.”

 

Dặn dò xong, Lâm Uyển quay sang hỏi Lục Chính Đình:

“Tối nay mình ăn gì để chúc mừng đây?”

“Gói sủi cảo, nấu thịt!” – Anh đáp chắc nịch.

Lâm Uyển bật cười, trêu anh: “Đừng khoác lác nữa! Mùa hè không có thùng đá, thịt mua về không để được lâu. Hôm nay anh cũng có ra ngoài đâu, lấy thịt kiểu gì?”

Hai đứa trẻ nghe nhắc đến sủi cảo và thịt thì vui mừng, liền xung phong phụ giúp. Lục Chính Đình mỉm cười, xoa đầu chúng:

“Không cần đâu, các con đi chơi đi.”

Sau đó, anh nắm tay Lâm Uyển dẫn cô ra ngoài. Những ngày qua, cô bận rộn khám bệnh hoặc nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, hiếm khi được nghỉ ngơi thư thả. Hai người cùng đi dạo tới bờ sông phía nam. Nhờ luyện tập, tình trạng chân của Lục Chính Đình đã cải thiện rõ rệt. Dù chưa hoàn toàn tự nhiên, nhưng anh đã có thể đi lại một đoạn mà không cần chân giả, cũng không còn nguy cơ phải cưa chân.

 

Đang đi, họ nghe tiếng chuông xe đạp vang lên. Một giọng nói vui vẻ gọi lớn:

“Bác sĩ Lâm, chú em Lục!”

Lâm Uyển quay lại, nhận ra Tằng Khải. Từ ngày có cánh tay giả, anh ta thuận tiện hơn trong sinh hoạt, việc đạp xe cũng chẳng còn là vấn đề. Dừng xe trước mặt họ, Tằng Khải chống chân, cười nói:

“Chú em Lục đặt thịt, nên tôi mang qua đây!”

Lâm Uyển ngạc nhiên:

“Đặt khi nào vậy?”

“Hai ngày trước, nghe nói hai người sắp chuyển nhà, tôi đặt sẵn hai cân thịt để chúc mừng tân gia,” Tằng Khải vừa nói vừa lấy từ phía sau xe đạp ra một gói thịt lớn, kèm theo giò heo, đuôi heo.

Lục Chính Đình đỡ lấy, gật đầu cảm kích: “Vất vả rồi. Tiện thể ở lại ăn cơm với chúng tôi đi.”

Tằng Khải cười: “Bác sĩ Lâm, nếu vậy tôi sẽ ăn ké một bữa nhé.”

“Hoan nghênh.” Lâm Uyển mỉm cười, mời anh cùng đi về nhà.

Trong lúc đó, chị cả, chị dâu hai của Lục Chính Đình cùng với Thủy Anh cũng đến nhà để chúc mừng. Một số người trong đội còn gửi quà tân gia. Hiện tại, đội sản xuất rất khấm khá nhờ nghề phụ như làm thảo dược, hoa tiêu, nhang muỗi, nên hầu hết các hộ gia đình đều có công ăn việc làm, tích lũy công điểm đều đặn.

Lâm Uyển mang trà sơn tra táo đỏ ra mời khách. Chị dâu cả và chị hai nhanh chóng xắn tay giúp cô trộn nhân bánh, còn cô thì nhào bột. Khi mọi thứ chuẩn bị xong, cả nhà cùng ngồi gói sủi cảo.

Trong khi đó, Lục Chính Đình dẫn hai đứa nhỏ đi chuẩn bị rau. Đội sản xuất còn tặng một khối đậu phụ, vừa hay anh nghĩ ra món canh cá chép đậu phụ. Để làm món này, anh phi hành trong chảo dầu nóng, sau đó chiên cá và đậu phụ đến khi vàng đều rồi thêm nước, đun liu riu.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK