Dĩ nhiên, bác sĩ Kim nhất quyết từ chối nhận. Anh chỉ cười, chắp tay cảm ơn từng người một.
Sau khi anh rời đi, hai cậu bé còn viết thư gửi cho ông nội Cố, kể rằng bác sĩ Kim đã về thành phố, sau này bọn trẻ sẽ đến chơi, cũng mời ông nội Cố có dịp thì về thăm nông thôn.
Thoáng chốc, ngày mồng tám tháng Chạp đã đến. Trong nhà bắt đầu nấu cháo mồng tám, mở đầu cho không khí chuẩn bị năm mới. Dù vật tư thiếu thốn, tiền bạc hay lương thực đều không dư dả, nhưng không ai vì thế mà lười biếng.
Cả thôn bận rộn. Người thì đẩy cối xay lúa, người thì phơi thóc, từng nhà thay phiên nhau xay bột, cứ như thể muốn đem hết số lương thực dự trữ ra chế biến sạch sẽ.
Có những gia đình chuẩn bị cưới hỏi, lặng lẽ mang lương thực ra chợ đen đổi phiếu vải. Cũng có nhà thiếu lương thực, phải mang vật dụng ra đổi lấy gạo.
Nhà Lâm Uyển, vì có nhiều lương thực và đồ dùng, nên cả thôn ai cũng biết. Vậy nên, không ít người tìm đến nhờ giúp đỡ.
Có người hỏi mượn quần áo cưới, hoặc xin vài trượng vải may đồ. Có người muốn mượn dăm cân bột tinh để làm bánh, thậm chí có người đến vay hơn mười đồng, hứa năm sau trả lại.
Bình thường, Lâm Uyển không hề keo kiệt. Những chuyện như cưới hỏi hay mừng thọ, cô đều sẵn sàng giúp đỡ, bởi vì đây là những sự kiện quan trọng trong đời người, có thể giúp được thì nên giúp.
Nhưng nếu là vay tiền, cô sẽ cân nhắc.
Một gia đình nếu chăm chỉ làm lụng quanh năm, dù ở đại đội Ngũ Liễu – nơi không phải giàu có gì – thì cuối năm vẫn có thể chia được mấy chục đồng. Nếu đến cuối năm mà trong nhà không còn đồng nào, còn phải đi vay mượn, vậy rốt cuộc là do đâu?
Nếu nói vì chữa bệnh, phần lớn viện phí trong thôn đều đã được hỗ trợ. Ai bệnh gì, cô đều nắm rõ. Chính cô cũng chưa bao giờ để người bệnh phải chịu áp lực tiền bạc, giá thuốc được tính toán hợp lý. Nhà ai thật sự khó khăn, cô còn miễn giảm hơn một nửa, hoặc cho phép người thân đến trạm y tế làm công để bù lại.
Còn nếu vay tiền vì cưới hỏi hay đi học, thì phải xem xét.
Bây giờ ai cũng hiểu, không có tiền thì sính lễ cũng đơn giản hơn, không ai dám đòi hỏi quá mức. Thông thường, sính lễ chỉ khoảng năm đến mười đồng, hoặc có khi chỉ cần vài chục cân lương thực với hai, ba cuộn vải là đủ.
Lâm Uyển biết rằng có những chuyện không thể nói thẳng ra, ví dụ như có người lén lút trộm cắp để bài bạc. Từ xưa đến nay, cờ bạc, trai gái luôn là những thứ bị nghiêm cấm, hiện tại cũng không ngoại lệ.
Vậy nên, đối với những người đến vay tiền, cô không chỉ từ chối mà còn lặng lẽ nhờ đại đội điều tra xem tình hình thế nào.
Không ngờ, vừa điều tra đã phát hiện chuyện phức tạp. Hóa ra trong thôn thực sự có một nhóm trộm cắp, cờ bạc. Đại đội lập tức hành động, từng kẻ phạm lỗi đều bị đưa ra ánh sáng.
Những người đánh bạc lớn bị triệu tập họp đại đội để phê bình, giáo dục. Những kẻ cờ b.ạ.c nhỏ thì được gọi riêng để cảnh cáo. Còn những tên cầm đầu, gây ảnh hưởng xấu, bị bắt lại để kiểm điểm công khai trước toàn thôn.
Sau trận xử lý nghiêm khắc này, cả vùng mới có thể yên ổn đón năm mới. Các thôn lân cận cũng được hưởng lợi, không còn cảnh đàn ông trong nhà vì cờ b.ạ.c mà thua sạch tiền bạc, đến Tết không có cơm ăn, vợ con khổ sở khóc lóc.
Lúc này, bụng của Lâm Uyển đã rất lớn. Lục Chính Đình và bọn nhỏ không để cô làm việc gì nặng, chỉ bảo cô nghỉ ngơi, đóng vai trò "tổng chỉ huy" là được.
Chuyện làm màn thầu có chị dâu cả và chị dâu hai đến giúp, nên cô hoàn toàn không cần động tay.