Lâm Uyển đứng trước mặt Lục Chính Đình, khoa chân múa tay, ý bảo anh cởi quần áo ra để cô mang đi giặt. Lục Chính Đình ngập ngừng, rồi nói:
"Em cứ để đó đi, lát nữa anh tắm xong rồi tự giặt luôn."
Ở bên đại đội có giếng nước, mực nước vừa tầm xe lăn của anh, việc tắm rửa cũng rất tiện lợi.
Lâm Uyển không chịu:
"Bây giờ em ra sông giặt, giặt xong đồ thì cơm cũng chín, đỡ tốn công."
Nói xong, cô không nhiều lời nữa mà đưa tay định cởi cúc áo của anh.
Lục Chính Đình theo bản năng lùi người ra sau, khiến Lâm Uyển mất thăng bằng ngã vào lòng anh. Hoảng hốt sợ cô ngã xuống đất, anh vội đưa tay giữ lấy eo cô.
Lâm Uyển nằm trong lòng Lục Chính Đình, mặt nóng bừng, cô không khỏi hờn dỗi, liếc anh một cái:
"Anh học thói hư ở đâu thế này?"
Lục Chính Đình nghẹn lời, ngẩn ra:
"..."
Anh rõ ràng không cố ý, nhưng bây giờ giải thích cũng không biết phải nói từ đâu.
Lâm Uyển chống tay lên vai anh, nhanh chóng đứng dậy. Cô tiếp tục cởi cúc áo của anh, vẻ mặt nghiêm túc.
Nhưng lần này, Lục Chính Đình bỗng nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn mềm mại của cô. Đôi mắt đen láy của anh ánh lên một tia sáng mãnh liệt, như muốn nói gì đó mà lại thôi.
Lâm Uyển bất giác dừng lại, ánh mắt cô chạm vào đôi mắt sâu thẳm kia. Hàng lông mày rậm mà gọn gàng, đường nét khuôn mặt anh thật hoàn mỹ. Cô thầm khen: Đẹp trai quá!
Khóe miệng cô cong lên thành một nụ cười, nhưng ngay lập tức ý thức được tình huống. Ban ngày ban mặt, không tiện "chiếm hời" của anh.
999 – hệ thống trong đầu cô – bỗng hối thúc:
"Kí chủ, hôn anh ấy đi!"
Lục Chính Đình chưa kịp nói gì thì Lâm Uyển đã lên tiếng trước:
"Yên lặng!"
Anh lập tức ngậm miệng, ánh mắt vẫn nhìn cô chăm chú. Khoảng cách gần đến mức hơi thở của cả hai hòa vào nhau, khiến trái tim Lục Chính Đình đập loạn nhịp.
Nhưng so với anh, Lâm Uyển tỉnh táo hơn. Thấy hai chị dâu dẫn lũ trẻ về từ xa, cô nhanh chóng đứng dậy, ho khan hai tiếng rồi nói lớn:
"Em ra sông giặt đồ đây!"
Lục Chính Đình chỉ im lặng, nhìn theo bóng lưng cô.
Bà Lục ngồi bên cửa, nghiến răng nghiến lợi, giọng hạ thấp nhưng không giấu nổi cơn tức:
"Tiểu Tứ, con nhìn cái con hồ ly tinh kia mà xem! May mà con không cưới cô ta, nếu không thì..."
Lục Chính Kỳ cầm bó rơm khô, cố nén một tiếng thở dài. Bỗng nhiên, anh thấy tay đau nhói, hóa ra một cọng rơm bắt lửa đã rơi trúng tay. Anh vội hất nó vào bếp lò, lòng cảm thấy bất lực.
Hai chị dâu cả và hai vừa về đã chia nhau làm việc. Người nấu nước, người quét sân, lo cho lũ heo, rồi nấu cơm. Mỗi người một việc, tốc độ hoàn thành cũng nhanh hơn.