Khi trời chạng vạng, Lâm Uyển cùng Lục Chính Đình về nhà sau một ngày dài phối thuốc. Vì phòng y tế mấy hôm nay bận rộn giã thuốc nên cô không để Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang đến, thay vào đó hai đứa trẻ làm nhang muỗi cùng chị dâu cả và chị dâu hai.
Về đến nhà, họ thấy Lục Chính Kỳ đang ngồi nói chuyện với bà Lục.
Bà Lục, đầu quấn khăn trắng, giọng than thở yếu ớt: “Tâm Liên đáng thương, được nghỉ rồi mà lại không được về nhà. Con bé bị cắt hết nguồn lương thực, tiền bạc cũng không có, khổ sở đến mức phải viết thư về khóc lóc. Cả nhà chẳng ai đoái hoài…”
Thực ra, bà Lục “đổ bệnh” từ lúc Lâm Uyển chính thức nhận được giấy chứng nhận làm bác sĩ chân đất. Trước đó, bà còn mong cô bị tố cáo, mất tư cách làm bác sĩ, để gia đình dễ bề ép cô về nhà mẹ đẻ.
Nhưng đời không như mơ. Không những không bị tố cáo, Lâm Uyển còn được bệnh viện công xã và đại đội tín nhiệm, giao phó trách nhiệm lớn. Từ đào nhà vệ sinh, lấp ao cho đến diệt muỗi, phòng dịch, cô đều làm tốt, được cả thôn cảm kích.
Bà Lục càng nghĩ càng tức, nhưng không thể làm gì khác. Trong khi đó, mọi người trong thôn đều nói: “May mà có bác sĩ Lâm và bác sĩ Kim, nếu không thì bọn trẻ nhà mình cũng chẳng biết sẽ ra sao nữa.”
Người mẹ cực phẩm của Tống Hòa Thuận, bình thường chẳng mấy ai muốn tiếp xúc, nay lại bất ngờ xách một giỏ trứng gà nhỏ đến phòng y tế. Bà ta rụt rè cảm ơn bác sĩ Kim và Lâm Uyển: “Nhờ hai người mà bọn trẻ nhà tôi được cứu. Đây là chút lòng thành, mong hai người nhận cho.”
Chưa dừng ở đó, vợ ông Tống còn “đánh liều” đến tận nhà bà Lục để cảm ơn. Bà ta bày tỏ, giọng ngọt ngào đến kỳ lạ:
“Chị dâu, chị thật có phúc, có được cô con dâu vừa giỏi giang lại hiếu thuận. Tôi nghe nói con bé còn khoe ở công xã rằng chị là một người mẹ chồng vô cùng chính nghĩa, tuyệt đối không làm điều khuất tất hay gian dối.”
Rồi bà ta vỗ tay cười:
“Chà, nếu tôi mà có con dâu như bác sĩ Lâm, tôi chắc phải thắp nhang cảm tạ trời phật, mỗi ngày cười vui không ngớt. Nhà có một bác sĩ như con bé, thì chẳng còn lo ai trong nhà bị bệnh nữa.”
Những lời như vậy, bà Lục nghe đến nhàm cả tai. Nếu không vì người ta khen ngợi Lâm Uyển, bà còn có thể miễn cưỡng cười xã giao. Nhưng càng nghe, bà càng tức đến muốn nổ tung.
Cơn bực của bà Lục chưa dừng lại ở đó. Ngày hôm ấy, con trai cả Lục Chính Lượng sửa kênh trở về. Anh gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, mắt hóp sâu, dáng vẻ tiều tụy trông thấy.