Hai đứa trẻ cũng dậy theo. Lục Minh Lương lon ton bắt chước chú ba, gọi “Chào buổi sáng, thím ba!” Tiểu Minh Quang không nói gì, nhưng lại chạy đến trèo lên người Lâm Uyển, thơm má cô một cái. Thấy thế, Lục Minh Lương cũng nhào tới thơm má thím, rồi bật cười khanh khách trong lúc mặc quần áo.
Chị dâu cả từ trên lầu đi xuống, vừa gặp liền hỏi:
“Em dâu, em đi công xã có mang theo lương khô không? Nếu cần thì phải làm nhiều một chút.”
Nếu như trước kia, gặp những câu hỏi thế này, chị dâu sẽ sợ hãi, nghĩ chuyện gì ghê gớm lắm. Nhưng giờ thấy Lâm Uyển và Lục Chính Đình vẫn điềm nhiên, chị dâu cũng không còn lo lắng.
Lâm Uyển lắc đầu, nhẹ nhàng đáp:
“Không cần đâu chị, chắc buổi trưa em về tới rồi.”
Sau bữa sáng, Lâm Uyển xách túi lên vai, vẫy tay chào mọi người. Lục Chính Đình dẫn theo hai đứa nhỏ ra tiễn cô. Lục Minh Lương ngoan ngoãn chúc:
“Thím ba, chú ba chúc thím mã đáo thành công!”
Nhìn cảnh cô cưỡi ngựa rời đi, bé Minh Lương hào hứng vỗ tay:
“Thím ba oai ghê!”
Lâm Uyển cười xua tay, thúc ngựa đi thẳng về phía công xã. Trước đó, cô ghé thăm bác sĩ Kim một lát. Bác sĩ Kim ngỏ ý muốn đi cùng, nhưng vì tối qua có hai đứa trẻ sốt, anh phải ở lại chẩn đoán nên đành để cô đi một mình.
Trên đường, người dân trong ruộng bậc thang dừng tay nhìn bóng dáng cô. Một người phụ nữ cưỡi ngựa, mang tay nải, trông oai phong không kém đàn ông.
Đến công xã, Lâm Uyển bước vào phòng làm việc, báo cáo theo thủ tục. Cán bộ phụ trách y tế công xã, ông Trương Kiều, ngoài 40 tuổi, ăn mặc giản dị với bộ đồ đen. Nhận thư giới thiệu của cô, ông ngẩng lên hỏi:
“Cô học ở đâu?”
Lâm Uyển đáp mà không chút ngập ngừng:
“Chu Triều Sinh ở Lâm Gia Câu, Kim Hướng Đông của đại đội Ngũ Liễu. Bác sĩ Kim là bác sĩ thành phố điều xuống, rất giỏi.”
Cách trả lời dứt khoát của cô khiến Trương Kiều không tìm được kẽ hở. Ông bắt đầu hỏi những kiến thức cơ bản về bác sĩ chân trần. Lâm Uyển trả lời trôi chảy, không chút lúng túng.
Sau một hồi trò chuyện, Trương Kiều nhận ra cô không đến mức thiếu năng lực như nội dung trong báo cáo, liền bảo cô đến bệnh viện để làm bài khảo hạch.
“Bác sĩ chân trần ở công xã phải thi đạt mới được cấp giấy chứng nhận hành nghề. Cô chưa thi qua thì không được tự tiện khám chữa, hiểu chưa?”
“Cảm ơn lãnh đạo, tôi hiểu rồi,” Lâm Uyển ngoan ngoãn đáp, gương mặt nghiêm túc, thái độ lễ phép.
Thái độ của cô khiến Trương Kiều thêm thiện cảm. Ông dẫn cô đến bệnh viện. Trên đường đi, Lâm Uyển giữ im lặng, tỏ vẻ như không hề hay biết chuyện bị người khác báo cáo.