Lục Chính Kỳ ngây người. Anh không thể hiểu nổi vì sao Lục Chính Đình lại có thể đọc hiểu được động tác kỳ lạ của Lâm Uyển. Nếu không tận mắt nhìn thấy phong thư được lấy ra, anh ta thật sự không nghĩ ra được động tác ấy có nghĩa là gì.
Họ ăn ý đến vậy sao?
Suy nghĩ ấy làm Lục Chính Kỳ cảm thấy khó chịu. Quan trọng hơn, anh không thể hiểu nổi tại sao Lục Chính Đình lại giao toàn bộ số tiền của mình cho Lâm Uyển. Trước nay, anh ba luôn hiếu thuận với cha mẹ, làm sao giờ lại tuyệt tình đến mức một đồng cũng không đưa?
Lâm Uyển liếc nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Lục Chính Kỳ, trong lòng không khỏi hả hê. Nỗi bực dọc tích tụ từ lâu của nguyên chủ giờ được giải tỏa một cách sảng khoái.
Cô cười nhạt, giọng nói sắc bén:
“Anh hết lần này đến lần khác khiêu khích tôi và anh ba anh. Không phải vì anh nghĩ anh ba anh là người tàn tật, không xứng đáng có được sự thật lòng của người khác sao? Anh tưởng tôi sẽ từ bỏ anh ấy để chọn anh? Anh dẹp cái suy nghĩ tự cao đó đi! Ngay cả công việc anh còn không kiếm nổi, anh khoe khoang được cái gì?”
Mỗi lời nói của cô như từng nhát dao, khiến sắc mặt Lục Chính Kỳ tái mét.
Lâm Uyển tiếp tục:
“Nghĩ đến việc anh đến đây chỉ để chia rẽ tôi với anh ba anh, tôi càng thấy tức giận. May mà anh ấy không phải loại người sợ em trai, để em trai nói gì thì nghe nấy.”
Lục Chính Đình vẫn chăm chú dõi theo cô, sự quan tâm của anh khiến tình cảm trong lòng Lâm Uyển lại càng sâu sắc thêm. Cô mỉm cười, đẩy xe lăn của anh đi ra ngoài, trong lòng bỗng nhiên nhận ra rằng, cô đã mặc nhiên xem anh là người của mình.
Lục Chính Đình không phản đối, chỉ lặng lẽ thuận theo.
Phía sau, Lục Chính Kỳ đứng chôn chân, mặt đỏ bừng vì xấu hổ và phẫn uất. Từ nhỏ đến lớn, anh ta luôn là niềm tự hào của mọi người, nhất là sau khi anh ba xảy ra chuyện. Anh ta trở nên ngoan ngoãn, chăm học, lại sở hữu ngoại hình đẹp trai và chiều cao nổi bật. Dù là thầy cô hay bạn bè, ai cũng yêu mến anh ta.
Thậm chí, trong mối quan hệ đầy biến động với Giang Ánh Nguyệt, cho dù cô ấy kết hôn với Cao Tấn để chọc tức anh, anh vẫn không cảm thấy quá nhục nhã. Bởi lẽ, ngoài việc Cao Tấn có gia thế hơn anh, về học vấn hay phẩm chất, người kia cũng chẳng hơn được anh.
Nhưng lần này thì khác. Cảm giác bị sỉ nhục như một đòn nặng nề giáng thẳng vào lòng tự tôn của anh ta. Anh thề rằng nhất định phải tìm một công việc danh giá, khẳng định bản thân, và quan trọng nhất là không dựa dẫm vào anh ba. Với tấm bằng cấp ba trong tay, anh ta không tin mình không thể làm được.