"Chắc là ngựa từ bên vận chuyển lạc ra, nếu không ai lấy thì mình dắt về."
"Cậu nhìn kìa, yên ngựa xịn thế, chắc là ngựa cưỡi, không phải ngựa thồ."
Một người trong nhóm, Hồ Hướng Dương, kéo dây cương và định leo lên ngựa. Nhưng vừa lên, Ôn Nhu lập tức hất vó, hất cậu ta xuống đất.
"Ui da!" Hồ Hướng Dương nhăn mặt, ôm lưng.
Ôn Nhu bước lên, hừ mạnh một tiếng, ánh mắt như trừng trừng nhìn cả nhóm. Sau đó, nó quay đầu chạy chậm rãi.
Hồ Hướng Dương lồm cồm ngồi dậy, hét:
"Mấy cậu thấy không? Nó vừa khinh tôi đấy!"
Nhóm bạn phá lên cười:
"Ngay cả ngựa cũng không thèm cậu!"
Hồ Hướng Dương tức tối, chạy theo:
"Tôi không tin! Đuổi theo nó!"
Cậu ta vừa đuổi vừa hét:
"Để xem mày còn chạy đi đâu được nữa!"
Hồ Hướng Dương chưa kịp duỗi tay nắm dây cương thì Lâm Uyển đã bước tới chắn trước mặt cậu ta, giọng lạnh lùng:
"Cậu đang làm gì đấy?"
Hồ Hướng Dương ngẩn ra, quay sang nhìn cô:
"Ngựa này của em à?"
"Đương nhiên." Lâm Uyển đáp, đồng thời gọi Ôn Nhu. Con ngựa ngoan ngoãn tiến đến, cọ đầu vào tay cô khi cô vuốt ve bờm của nó.
Hồ Hướng Dương nhìn cảnh tượng ấy mà không khỏi ngẩn ngơ. Thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh chú ngựa ôn hòa tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp. Cậu ta lập tức bật ra nụ cười cợt nhả, kéo giọng làm quen:
"Em gái, em ở đâu đến vậy?"
Lâm Uyển nhướn mày:
"Em gái? Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
Nhìn bộ dáng non nớt của cậu ta, Lâm Uyển đoán cậu này chỉ tầm mười sáu, mười bảy tuổi, quần áo còn mang phong cách học sinh trung học. Vậy mà đã dám mở miệng gọi cô là "em gái".
Hồ Hướng Dương cười hì hì, không hề ngượng:
"Anh đây hai mươi rồi! Em gái bao nhiêu? Đi chơi với anh đi!"
Thực ra cậu ta mới mười sáu, nhưng quen thói trêu ghẹo con gái. Nhà có điều kiện, lại hay tỏ ra hào phóng nên thường được bạn bè vây quanh, khiến cậu ta tự mãn rằng không có cô gái nào từ chối được mình. Nhìn Lâm Uyển, cậu nghĩ cô chỉ là một cô nông dân trẻ tuổi chưa biết sự đời, dễ dàng bị dỗ ngọt.
Lâm Uyển nhìn ánh mắt tự mãn của cậu, không nhịn được cười khẩy:
"Bạn học, học hành cho tốt rồi từ từ xuống nông thôn đi. Chuyện đùa giỡn người yêu, cậu vẫn chưa đủ tuổi để nghĩ đến đâu."
Đám bạn của Hồ Hướng Dương lúc này chạy đến, vừa thấy cảnh đó đã cười ồ lên:
"Sao thế, lão Hồ? Không xử được à?"
"Cút đi!" Hồ Hướng Dương cáu, rồi quay lại với vẻ ngạo nghễ:
"Đi, anh mời em tới tiệm cơm quốc doanh ăn thịt kho tàu, rồi đi xem phim! Sao nào?"
Lời mời này, vào thời buổi ấy, là rất "hoành tráng". Ăn thịt ở tiệm cơm quốc doanh hay đi xem phim đều là những điều xa xỉ mà không phải ai cũng làm được.
Đám bạn lại nhao nhao phụ họa:
"Nghe chưa? Thịt kho tàu đấy!"
"Xem phim nữa, gần đây có 'Rừng Thiêng Nước Độc', không dễ mà được xem đâu!"