Tuy nhiên, trên chiếc nhẫn không có bất kỳ ký hiệu nào chứng minh thân phận người sở hữu, nên cũng khó có thể xác định được.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng nói vui vẻ của hai cậu bé.
Tiểu Minh Quang và Lục Minh Lương tan học trở về, vừa bước vào sân đã tròn mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy cả một đống cải trắng và củ cải được thu hoạch.
"Anh trai nhỏ, em muốn ăn viên củ cải chiên!" Tiểu Minh Quang hào hứng reo lên.
Lâm Uyển gọi hai đứa nhỏ vào trong nhà.
Vừa vào đến nơi, cả hai lập tức chạy đến bên cô, quấn quýt một hồi rồi quan tâm hỏi han tình trạng của ông cụ Cố, bộ dạng vô cùng tự nhiên và thân thiết.
Lâm Uyển nhẹ nhàng cầm tay Tiểu Minh Quang, đưa chiếc ban chỉ cho cậu bé: "Tiểu Quang, con còn nhớ cái này không?"
Cậu bé cầm lấy, quan sát một lúc rồi ngẩng lên: "Đây không phải là con tặng cho mẹ sao?"
Lâm Uyển mỉm cười: "Đúng rồi, vậy con có nhớ ai đã đưa nó cho con không?"
Tiểu Minh Quang khẽ nghiêng đầu suy nghĩ, nhưng rồi vẫn lắc đầu: "Mẹ, con không nhớ."
Lâm Uyển dịu dàng tiếp tục: "Vậy… con còn nhớ lúc đầu tiên gặp mẹ và cha không?" Cô cố ý dùng giọng điệu nhẹ nhàng như đang kể chuyện, tránh khiến cậu bé cảm thấy căng thẳng.
Tiểu Minh Quang không có vẻ gì là khó chịu, đôi mắt tròn to, trong suốt như nước: "Nhớ chứ! Mẹ và cha dẫn con đi xe lừa đến nhà bà ngoại."
Lâm Uyển cười cười, lại hỏi tiếp: "Thế con có nhớ lùm cây ven kênh rạch không?" Đó chính là nơi cô và Lục Chính Đình đã nhặt được cậu bé.
Tiểu Minh Quang gật đầu ngay: "Nhớ! Mỗi lần con đi tiểu đều vào đó mà!"
Lâm Uyển kiên nhẫn hỏi thêm một lúc, nhưng phát hiện cậu bé không hề nhớ ai đã dẫn mình đến đó, cũng không nhớ tại sao mình lại ở đó một mình. Trí nhớ của cậu chỉ bắt đầu từ lúc gặp cô và Lục Chính Đình.
Chuyện này cũng không có gì lạ. Một đứa trẻ chỉ mới năm, sáu tuổi, có khi ngay cả chuyện ngày hôm qua còn không nhớ rõ, thì chuyện xảy ra từ năm trước quên mất cũng là bình thường.
Nhưng điều khiến Lâm Uyển băn khoăn là trí nhớ của Tiểu Minh Quang vẫn luôn rất tốt, cậu bé có khả năng ghi nhớ siêu phàm, từng sự việc liên quan đến cô và Lục Chính Đình cậu đều nhớ rất rõ. Thế nhưng, đối với những chuyện trước khi gặp họ, cậu lại hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
Ông cụ Cố nhìn Lâm Uyển, lắc đầu nhẹ như muốn nói cô đừng hỏi thêm nữa. Ông đã quyết định dừng việc điều tra, và trong lòng ông, Tiểu Minh Quang chính là con trai của vợ chồng bác sĩ Lâm. Điều này không hề làm giảm đi tình cảm mà ông dành cho đứa trẻ.
Lâm Uyển cũng không nhắc lại chuyện này nữa. Cô lấy miếng vải gói đồ bằng da đưa cho hai đứa nhỏ chơi. Tiểu Minh Quang lập tức chìa ra cho Lục Minh Lương xem hình con heo được thêu trên đó.
Lục Minh Lương tò mò hỏi: "Ai thêu vậy?"
Tiểu Minh Quang thản nhiên trả lời: "Chắc chắn là bà ngoại em thêu rồi! Mẹ em có biết may đâu."