Nghe vậy, ông cụ Cố khẽ nhíu mày, ra hiệu cho lính cần vụ đẩy xe đến gần hơn. Ông dừng lại dưới một gốc cây khác, lặng lẽ lắng nghe.
Một bà cụ khác lập tức phản bác: "Thím Ba, thím đừng có ăn nói linh tinh nữa! Tốt xấu gì thì bác sĩ Lâm cũng là con dâu nhà bà, bà đừng nhiều chuyện như thế! Danh tiếng có là gì? Cô ấy có lấy thêm của ai một đồng nào không? Nếu lên bệnh viện huyện, không có ba mươi, năm mươi đồng thì có khám nổi không? Mà bệnh nặng thì còn phải phẫu thuật, sợ là một trăm đồng cũng không đủ! Trong nhà ai có sẵn một trăm đồng để đi viện chứ?"
Bà cụ vừa nói vừa lắc đầu đầy bất mãn: "Trong thôn này, có biết bao nhiêu người nhận ơn bác sĩ Lâm rồi? Như thằng bé con nhà lão Khảm bên thôn Tiểu Loan, bị viêm ruột thừa đau đến c.h.ế.t đi sống lại. Nếu chờ đi bệnh viện huyện, ít nhất mất sáu, bảy tiếng đồng hồ. Chưa đến nơi, chắc nó đã đau đến lịm người rồi! May có bác sĩ Lâm, cô ấy phẫu thuật ngay tại trạm y tế, ở đó nửa ngày rồi cho về nhà. Ngày hôm sau, cô ấy còn đích thân đến thay thuốc, nằm bốn ngày là cắt chỉ, khỏe re xuống giường!"
Một bà cụ khác cũng góp chuyện: "Nhà Tiểu Tiết bên phía đông cũng vậy. Con gái họ bị người ta hại, mất đi đứa con. Nếu như trước đây, không có cách gì cứu chữa. Chỉ có hai con đường: một là bị ép gả cho tên khốn nạn kia, hai là buông thả, mặc kệ số phận, sau này mang đầy bệnh tật. Nhưng bây giờ có bác sĩ Lâm, cô ấy giúp chữa trị, chăm sóc tận tình, không để lại mầm bệnh gì hết. Sau này, có kết hôn lần nữa cũng đỡ khổ hơn là phải nhảy vào hố lửa cưới kẻ súc sinh ấy!"
Dù sao, nông thôn vốn thiếu bác sĩ có thể thực hiện phẫu thuật chữa bệnh, nên bây giờ có bác sĩ Lâm, rất nhiều người được hưởng lợi.
Lục lão thái bị mọi người chỉ trích, khuôn mặt già nua không giấu nổi sự tức giận, lẩm bẩm: "Tôi nói thật cũng không được sao?" Sau đó, bà ta bắt đầu oán trách Lâm Uyển, cho rằng cô thiên vị người ngoài, để họ vào làm bác sĩ tại phòng y tế, nhưng lại không cho em chồng bà ta vào làm.
Lúc này, Lục Tâm Liên vẫn ở nhà, mỗi ngày đi làm nhưng lại không tranh được công điểm và khẩu phần lương thực, công việc thì mệt nhoài, cả người rám nắng, da dẻ cũng trở nên thô ráp. Đương nhiên, trong mắt bà Lục, tất cả những chuyện này đều là lỗi của Lâm Uyển!
Những bà lão xung quanh tiếp tục chỉ trích bà ta, khiến bà Lục giận dỗi ôm giỏ kim chỉ bỏ đi. Vừa bước được hai bước, bà ta đã nhìn thấy ông cụ Cố ngồi ở một bên. Dù đang ngồi trên xe lăn, nhưng sống lưng ông vẫn thẳng tắp, quân trang chỉnh tề, toát lên phong thái uy nghiêm của một người từng trải qua rèn luyện lâu năm. Vô thức, bà Lục cảm thấy có chút chột dạ.
Ngay lập tức, bà ta liên tưởng đến vị đại nhân vật đã đến phòng y tế hôm trước. Mặc dù đại đội không nói rõ ông cụ là cán bộ lớn đến mức nào, nhưng nhìn vào việc ông đi xe Jeep, có lính cần vụ đi theo, lại từ tỉnh đến, thì cũng đủ biết ông không phải người tầm thường.