Mục lục
Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Uyển nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý trên môi Lục Chính Đình thì khẽ cau mày, giọng hơi bực bội:

"Sao lời của anh nghe như có ý gì khác vậy?"

Lục Chính Đình lập tức chỉnh lại nét mặt, nghiêm túc đáp:

"Không có gì đâu, anh nói thật mà." Anh đưa tay xoa nhẹ đầu cô, dịu dàng hỏi: "Mệt không? Để anh đưa em về nghỉ một lát nhé."

Lâm Uyển lắc đầu, nụ cười hiện trên môi:

"Mới làm được gì đâu mà mệt."

 

Hai người tiếp tục trao đổi vài câu chuyện phiếm không quá quan trọng thì bên ngoài vang lên tiếng gọi lớn:

"Bác sĩ Lâm có ở đây không?"

Lâm Uyển đáp lại:

"Có đây! Ai tìm tôi thế?"

Kế toán từ bên ngoài ló đầu vào, nói nhanh:

"Bác sĩ Lâm, có người tới tìm cô."

 

Nghe vậy, Lâm Uyển và Lục Chính Đình cùng đi ra ngoài. Trước mắt họ là một chiếc xe Jeep đỗ ngay ngắn ở sân. Bên cạnh xe, hai binh lính mặc quân phục đứng thẳng tắp, nghiêm chỉnh. Một người thanh niên khác, trông khá bóng bẩy với kiểu tóc vuốt ngược, mặc bộ quần áo bốn túi màu xám tro, đi đôi giày da đen sáng bóng, và trên cổ tay là chiếc đồng hồ hiệu Thượng Hải. Dáng vẻ của anh ta còn uy nghiêm hơn cả chủ nhiệm ủy ban cách mạng.

Lâm Uyển nhìn người thanh niên, hỏi với giọng điềm tĩnh:

"Tìm tôi? Xin hỏi, anh từ đâu đến?"

Người thanh niên lập tức tiến lên, tự giới thiệu:

"Tôi là Trần Chí Cương, đến từ huyện. Nghe nói bác sĩ Lâm chữa được nhiều bệnh khó, nên chúng tôi muốn mời cô đi khám cho một bệnh nhân."

Lâm Uyển mỉm cười nhưng từ tốn đáp:

"Đồng chí Trần, bệnh nhân không thể đến đây sao? Ở nông thôn bác sĩ chúng tôi ít, tôi thật sự không tiện đi xa được."

Lời nói của cô có phần khéo léo nhưng mang hàm ý từ chối. Thực tế, cô đang mang thai, di chuyển không tiện. Hơn nữa, Lục Chính Đình cũng chẳng đời nào để cô vất vả như vậy.

Trong thời gian qua, danh tiếng của Lâm Uyển đã lan xa, khiến không ít người từ các huyện, thậm chí từ địa khu, tìm đến cô khám bệnh. Người thường có, cán bộ cũng có. Có người rất lịch sự, nhưng cũng không ít kẻ thích ra vẻ quyền thế, nghĩ rằng một cú điện thoại là có thể gọi cô đi như thể sai bảo thuộc hạ.

Với những người thích "ra oai" kiểu đó, cô đều từ chối thẳng thừng. Nếu cần, họ có thể tự đi đến bệnh viện huyện hoặc đến đây, còn muốn cô tự mình lặn lội đường xa để khám thì không có chuyện đó.

Nhưng lần này, với chiếc Jeep đỗ trước sân, Lâm Uyển đoán người bệnh mà Trần Chí Cương nhắc tới có lẽ không đơn giản. Cô hỏi lại với vẻ cân nhắc:

"Bệnh nhân của anh không tiện di chuyển, hay tình trạng thực sự nghiêm trọng?"

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK