Rất nhanh, Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang đi học về. Vừa bước vào cửa, hai đứa nhóc đã la toáng lên:
"Mẹ ơi! Bọn con đã ngửi thấy mùi từ tận trường học luôn đó! Thơm quá đi mất!"
Tiểu Minh Quang chạy lại ôm lấy Lâm Uyển, thơm chụt một cái lên má cô, sau đó nhanh chóng nhào tới cạnh Lục Chính Đình, hí hửng hít hà hương thơm tỏa ra từ niêu đất.
Lục Minh Lương và cậu em trai mỗi đứa một bên, ngồi xổm bên cạnh nồi hầm, đôi mắt sáng rực đầy mong chờ.
Bác sĩ Kim nhìn thấy cảnh tượng này, cũng hào hứng nhập bọn:
"Ê ê, đồng chí nhỏ, nhường một chỗ cho chú nào! Cái gì thơm là phải cùng nhau ngửi chứ!"
Nhìn mấy người lớn trẻ con vây quanh cái nồi mà hít hà, Lâm Uyển không nhịn được bật cười, đến mức hai vai run lên. Cô kéo cánh tay Lục Chính Đình, giục:
"Được rồi, đừng để khét mất, mau dập lửa rồi bưng ra thôi!"
Lục Chính Đình dập bớt củi lửa dưới đáy niêu đất, nhưng vẫn giữ nồi lại, chậm rãi nói:
"Còn phải ủ một lúc nữa mới ngon. Để ở đây đừng động vào, anh đi làm thêm bát canh trứng cà chua, xào khô dưa muối với đậu cô ve, xào xong là có thể ăn rồi."
Bác sĩ Kim nghe vậy liền chủ động xắn tay áo, hào hứng nói:
"Tôi giúp anh nhóm lửa!"
Lục Minh Lương cũng nhanh chóng nhập cuộc:
"Cháu cũng muốn làm!"
Dạo gần đây, cậu bé cực kỳ thích nấu nướng. Ngày nào cũng giúp gia đình nấu cơm, có khi còn giúp cả Hồ Hướng Dương và Tôn Húc Thành nấu, nhờ vậy mà kiếm được truyện tranh đọc và kẹo sữa ăn.
Thế là bác sĩ Kim làm trợ thủ nhóm lửa, Lục Minh Lương đứng trên ghế xào đồ ăn, Tiểu Minh Quang thì chạy lon ton giúp anh trai đưa gia vị như muối và nước tương.
Dáng người Lục Minh Lương còn thấp, đứng dưới đất thì chẳng thể nào với tới nồi, nên phải kê ghế đứng lên. Nhưng tay nghề xào nấu của cậu nhóc lại vô cùng thuần thục, không hề thua kém người lớn.
Trong khi đó, Lâm Uyển và Lục Chính Đình ngồi hóng gió chiều, hưởng thụ bầu không khí yên bình của buổi hoàng hôn.
Đợi khi mọi món ăn đã sẵn sàng, niêu gà ba chén cũng được bưng lên bàn. Mùi hương đậm đà lập tức xộc thẳng vào khứu giác, khiến ai nấy đều hít một hơi thật sâu, cảm giác hạnh phúc tràn đầy chỉ từ một bữa ăn.
Lục Minh Lương tròn mắt thốt lên:
"Cháu cảm thấy mùi này mạnh như búa giáng vậy!"
Tiểu Minh Quang lập tức tái mặt, dè chừng nhìn nồi gà:
"Hả? Vậy em không dám ăn đâu! Nó gõ rụng hết răng em thì sao?"
Mọi người bật cười nghiêng ngả.
Lâm Uyển không nhịn được phải quay sang phiên dịch cho Lục Chính Đình.
Lục Chính Đình mỉm cười, chậm rãi giải thích:
"Ý của anh trai là mùi thơm của gà ba chén này đánh thẳng vào linh hồn, khiến người ta không thể chống đỡ nổi."