Mục lục
Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Uyển cười:

“Cha mẹ sẽ cố gắng kiếm tiền. Đợi đến lúc đó, nhà mình cũng sẽ xây được một căn như thế.”

Minh Quang mỉm cười, đôi mắt cong cong đáng yêu. Lâm Uyển nhìn con, lòng không khỏi mềm lại. Khi mới nhặt được thằng bé, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó luôn ngây ngô, không biểu cảm, nhưng giờ đã biết cười. Tuy nhiên, Minh Quang vẫn không nói được.

Cô và Lục Chính Đình đã rất cố gắng dạy cậu bé. Dù Minh Quang tiếp thu nhanh, hiểu hết mọi điều, nhưng vẫn không chịu mở miệng. Cả hai cũng đành kiên nhẫn chờ đợi.

Lâm Uyển quay sang nhìn Lục Chính Đình, nở nụ cười tươi, đồng thời khẽ ra hiệu rằng ngôi nhà này rất thoải mái, cảm ơn anh vì đã cùng cô cố gắng.

Lục Chính Đình hiểu ý, mỉm cười, nhẹ giọng đáp:

“Em thích là được rồi.”

Lâm Uyển nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt hai người vừa khéo giao nhau. Không né tránh, cô nở một nụ cười rạng rỡ. Tim Lục Chính Đình bất giác nhảy một nhịp. Đúng lúc này, xe ngựa dừng lại. Anh bước xuống, cảm giác trong lòng vẫn chưa yên.

Cô cười như có ẩn ý, chẳng lẽ đã biết tâm tư của anh? Nhưng anh không có thời gian nghĩ nhiều, vì mẹ Lâm và anh hai nhiệt tình chào đón, dùng cử chỉ và ngôn ngữ ký hiệu để trò chuyện với anh.

Cả gia đình Lâm đều rất quý mến anh. Dù anh không nghe được, họ vẫn cố gắng tạo sự gần gũi, vì sợ nếu không trò chuyện sẽ làm anh cảm thấy cô đơn. Điều này khiến Lục Chính Đình không những không phiền, mà còn thấy ấm áp lạ thường.

Ngôi nhà được xây dựng lại rất khang trang. Tường viện mới tinh, chuồng gà, nhà vệ sinh cũng đều sửa chữa sạch sẽ. Gia đình không nhận nhiệm vụ nuôi heo, nên không có chuồng heo. Các phòng phía đông, nhà giữa đều được xây dựng mới, nền lát đá, trát xi măng, mái lợp ngói xanh xen kẽ một vòng ngói đỏ, sạch sẽ và kiên cố.

Mẹ Lâm vui vẻ nói:

“Phòng phía đông đã dọn dẹp xong, các con ở lại đây nghỉ ngơi đi.”

Cả nhà đi xem phòng phía đông. Căn phòng rộng rãi, không có bếp nồi, chỉ để lại bếp lò dùng trong mùa đông. Giường được thiết kế đặc biệt dài hơn để phù hợp với dáng người cao lớn của Lục Chính Đình.

Lâm Uyển vỗ vai anh, cười:

“Vậy là anh không cần ngủ giường nhỏ nữa nhé. Cha mẹ em rất sợ anh bị thiệt thòi đấy!”

Cô nghĩ Lục Chính Đình không nghe thấy, nên nói rất thoải mái. Nhưng anh đã quen đọc khẩu hình môi của cô, hiểu rõ từng từ.

Anh nhìn cô, khẽ nói:

“Không sao cả. Miễn là được ở cùng em, ngủ thế nào cũng được.”

Câu nói khiến mẹ Lâm đứng cạnh bật cười thầm. Dù không nói ra, bà vẫn rất vui mừng khi thấy tình cảm của con gái và con rể tốt đẹp như vậy.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK