Mục lục
Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này, Lục Chính Đình không làm khó cô nữa, chỉ cười khẽ, để cô chạy đi như một cơn gió. Anh ở lại, ánh mắt sâu lắng, nắm chặt đôi chân mình.

Bác sĩ từng nói chân anh sẽ dần teo lại và có thể dẫn đến những biến chứng nghiêm trọng. Lựa chọn cắt cụt có thể kéo dài thời gian nhưng không thể thay đổi kết cục. Anh luôn bình thản chấp nhận sự thật này, nhưng giờ đây, khi bên cô, ý nghĩ về cái c.h.ế.t khiến anh không khỏi lo sợ.

"Liệu mình có thể ích kỷ giữ cô ấy bên mình không?" – Anh tự hỏi.

Đang miên man suy nghĩ, giọng nói trong trẻo của Lâm Uyển vang lên từ bên ngoài cửa sổ:

"Nhanh lên, anh lề mề quá! Mọi người đang đợi ăn cơm kìa."

Khuôn mặt cô thoáng ửng hồng, nụ cười rạng rỡ như xua tan mọi lo lắng trong lòng anh.

Sau bữa cơm tối thịnh soạn, cả nhà ai nấy đều hài lòng. Lâm Uyển đột nhiên nảy ra ý định dắt ngựa ra ngoài tản bộ, đồng thời muốn “ăn miếng trả miếng” vì sự táo bạo ban nãy của Lục Chính Đình.

Cô vẫn băn khoăn không biết anh nghĩ thế nào về mối quan hệ giữa họ. Trước đây, hai người chỉ là vợ chồng giả do hoàn cảnh bắt buộc, nhưng giờ đây, cô muốn thử lòng anh.

 

Khi cô đang suy tính cách thực hiện, tiếng chuông xe đạp vang lên ngoài cửa. Giọng nói gấp gáp của Lục Chính Hành vọng vào:

"Chị dâu! Anh ba! Mau ra đây!"

Lâm Uyển bước ra, nhìn thấy Lục Chính Hành người ướt sũng, hơi thở dồn dập như vừa chạy cả chặng đường dài.

"Có chuyện gì vậy?" – Cô ngạc nhiên hỏi.

 

Lục Chính Hành cố hít một hơi, trả lời:

"Thím bị bệnh nặng. Em sợ… sợ là không qua được!"

Lâm Uyển nhíu mày. "Không qua được? Sao đột ngột vậy? Thím vẫn khỏe mà."

"Không phải giả đâu chị! Lần này là thật. Bác sĩ Kim nói thím bị cảm, lại phát bệnh tim."

Nghe đến đây, Lâm Uyển trầm ngâm. Cô đã từng bắt mạch cho bà Lục, sức khỏe rất tốt, ngoài tính tình nóng nảy thì không có dấu hiệu bệnh tim. Nhưng nếu là lời bác sĩ Kim, cô không thể không tin.

"Được rồi. Chị dọn đồ một chút, bọn chị sẽ về ngay."

Chuyến này đã về nhà mẹ đẻ ở lại vài ngày, giờ quay về nhìn một chút cũng được.

Tốt nhất bà Lục bệnh thật, nếu như bà ta giả bệnh thì cứ nằm đó đợi cô trừng trị đi!

Lâm Uyển dẫn theo Lục Chính Hành vào nhà uống nước ăn cơm, cô nói với cha mẹ mấy câu, lại cầm que củi viết trên mặt đất mấy chữ: "Bà cụ bệnh rồi."

Lục Chính Đình nhìn dòng chữ ấy, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ, y hệt như cô lúc nghe tin.

"Mẹ à, con để Tiểu Minh Quang ở lại với cha mẹ nhé," Lâm Uyển nói với mẹ Lâm.

Mẹ Lâm nghe vậy thì mừng rỡ ra mặt, vội vàng giúp cô thu dọn đồ đạc, còn cha Lâm thì phụ cột hành lý vào xe.

Khi hai người trở về nhà họ Lục, trời đã khuya. Vừa bước đến cửa, tiếng khóc nức nở vang lên từ trong nhà, không lẫn vào đâu được là giọng của Lục Tâm Liên và Lục Thục Nhàn.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK