Lâm Uyển mở tủ lấy bộ đồ ngủ đưa cho anh, dịu dàng hỏi:
"Anh có đói không? Để em làm cho anh bát mì nhé?"
Lục Chính Đình lắc đầu:
"Lúc ở huyện, anh đã ăn một bát mì cá vàng to rồi, bây giờ không đói."
Anh chợt nhớ ra điều gì đó, liền nói thêm:
"Bọn họ tặng anh một sọt cua với ít hải sản. Anh đã thả cua vào vại nước rồi, mai ăn."
Lâm Uyển bật cười, làm thủ ngữ nói với anh:
"Ông cụ không có lộc ăn rồi, giờ không thể ăn cua được nữa."
Lục Chính Đình cau mày:
"Hôm nay ông cụ làm phẫu thuật à?"
Lâm Uyển gật đầu:
"Ừ, ca phẫu thuật rất thuận lợi."
Phần chân tàn tật của ông cụ nhẹ hơn so với anh.
Lục Chính Đình nằm xuống, vòng tay ôm lấy cô, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng cô như một sự bảo vệ.
"Ngủ đi."
Lâm Uyển duỗi tay kéo dây đèn, tắt đi rồi nhắm mắt ngủ.
Sáng sớm hôm sau, một con gà trống cất tiếng gáy vang, kéo theo những con khác cùng gáy o o, khiến cả nhà không ai có thể ngủ nướng.
Lâm Uyển có hệ thống làm chỗ dựa, dễ dàng che chắn những tiếng ồn này. Trong khi mọi người bị đánh thức từ sáu giờ sáng, cô vẫn có thể thoải mái ngủ đến tám giờ.
Hai bé trai chạy ra sân, vừa thấy sọt cua liền háo hức. Lục Chính Đình nói giữa trưa sẽ hấp cua ăn.
Bọn trẻ nhìn ông cụ Cố, chợt nhớ ra ông không thể ăn, bèn bàn bạc với nhau:
"Bạn tốt thì phải có phúc cùng hưởng, mình không thể ăn một mình được. Hay là chúng ta nuôi cua đợi ông khỏi rồi ăn sau?"
Ông cụ Cố bật cười, lắc đầu:
"Không được đâu, cua nuôi hai ngày là gầy đi một vòng. Đến lúc ông ăn được chắc chỉ còn mỗi cái vỏ thôi!"
Hai đứa nhỏ tiu nghỉu:
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Ông cụ Cố xoa đầu chúng, hiền từ nói:
"Các cháu cứ ăn đi, ăn thật ngon vào, xem như ăn giúp ông một phần. Đợi khi ông khỏe lại, chúng ta sẽ ăn thêm một bữa nữa, được không?"
Nghe vậy, hai đứa nhỏ vui vẻ trở lại, nhưng nhìn sọt cua đầy ắp, chúng lại băn khoăn:
"Một mình nhà mình cũng không ăn hết, hay chia cho hàng xóm đi?"
Trong làng, ngoài nhà Lục Trường Phát biết ăn, hầu hết mọi người không quen với hải sản. Với họ, cua không có nhiều thịt mà lại khó ăn, không hợp với thói quen sống thực dụng của dân làng.
Lâm Uyển vừa ngủ dậy, nghe thấy bọn trẻ bàn luận, liền mỉm cười nói:
"Chúng ta có thể làm tương gạch cua. Hấp cua chín rồi tách lấy thịt và gạch cua, thêm hành, gừng, tỏi, xào với mỡ heo. Như vậy, dù là trộn mì hay ăn với bánh bao cũng đều rất thơm ngon."
Lục Minh Lương nghe xong, hai mắt sáng rực, hăng hái nói:
"Vậy con ở nhà làm tương gạch cua luôn, không đi học nữa!"
Lâm Uyển bật cười:
"Không được! Đợi trưa tan học về rồi làm."
Lúc này, tiết trời se lạnh, hoa cúc nở rộ khắp vườn, vừa hay hợp cảnh để ăn cua, uống trà hoa cúc.
Buổi trưa, bọn họ bắt tay vào làm tương gạch cua. Buổi chiều, Lục Chính Đình mang một ít sang biếu nhà mẹ đẻ của Lâm Uyển. Đến tối, cô bảo hấp hết số cua còn lại.
Cô lấy rượu sâm hoa cúc đã ngâm trước đó, mời thêm những người thân thiết như Lục Trường Hữu, Lục Trường Phát, kế toán, Lục Chính Hành, chị cả và chị hai Lục, cùng vài bác sĩ thực tập ở trạm y tế. Mọi người quây quần thưởng thức món cua hấp cách thủy.
Với Lâm Uyển, đây chỉ là một bữa ăn bình thường, nhưng với người dân trong thôn, đó lại là một bữa tiệc đáng nhớ.
Đặc biệt là chị cả và chị hai Lục, các bà chưa từng nghĩ có ngày mình được ăn chung mâm với lão thủ trưởng từ tỉnh xuống cùng các cán bộ thôn. Đây là chuyện có thể đem ra kể suốt đời!
Chị dâu cả và chị dâu hai đã sớm giục đám trẻ về ngủ. Hai người uống vài chén rượu ở nhà Lâm Uyển, trò chuyện đến tận gần mười giờ tối mới về.