Ông cụ Cố gật đầu qua loa, dự định nói vài câu lấy lệ rồi rời đi.
Nhưng bà Lục hiểu sai ý, cứ tưởng ông cụ bằng lòng trò chuyện, lập tức khơi mào câu chuyện gia đình.
Bà ta bắt đầu kể lể:
"Nói thật lòng, con dâu tôi chẳng thèm quan tâm đến tôi nữa! Tôi sống khổ sở biết bao nhiêu, ông có biết không?"
Rồi bà ta hạ giọng, cố làm ra vẻ uyển chuyển, nhưng thực chất lại vô cùng thẳng thắn:
"Ông lão, ông xem có thể giúp tôi sắp xếp công việc cho con gái tôi không? Dù sao thì ông cũng là người có tiếng nói mà..."
Nghe xong, ông cụ Cố thở dài một hơi.
Nếu không phải vì thích Tiểu Minh, không phải vì cảm kích Lâm Uyển, không phải vì ăn cơm của Lục Chính Đình đến vui vẻ, lại thêm mấy ngày nay ngâm nước thuốc làm tâm trạng tốt...
Thì có lẽ ông cụ đã kêu lính cần vụ tống cổ bà ta ra ngoài rồi.
Tiểu Trịnh vừa nghe lệnh, lập tức đẩy xe lăn của ông cụ Cố đi thẳng một mạch. Một lính cần vụ khác, dáng vẻ nghiêm túc, đeo s.ú.n.g bên hông, sải bước lên trước, trừng đôi mắt hổ khiến bà Lục và Lục Tâm Liên run lẩy bẩy, không tự chủ mà lùi lại mấy bước.
Đợi đến khi đám người kia đi khuất, hai mẹ con bà Lục chỉ còn cách lủi thủi rời khỏi phòng y tế, vừa ra cửa đã đụng phải Vương Phương Phương.
Cô ta ngạc nhiên hỏi: "Bác gái, em Tâm Liên, sao mọi người lại qua đây? Trước đó cháu đã giúp mọi người hỏi qua ông cụ Cố, nhưng... ông ấy không có vẻ gì là đồng ý cả."
Bà Lục sắc mặt u ám, còn chưa kịp mở miệng thì Vương Phương Phương lại tiếp tục nhỏ giọng nói: "Chắc là bác sĩ Lâm đã lén nói gì đó rồi. Không giấu gì mọi người, cháu thấy cô ấy có ý kiến với Giang Ánh Nguyệt lắm. Trong lòng bất mãn, chắc chắn sẽ không giúp đâu, mọi người vẫn nên tìm cách khác đi."
Bà Lục vừa nghe liền bừng bừng tức giận. Nghĩ đến việc Giang Ánh Nguyệt dám chống đối mình, bà ta càng giận đến nghiến răng ken két, giờ lại còn phải chịu thiệt vì cô ta? Vậy là bà ta không hận Lâm Uyển nữa, ngược lại càng ghét Giang Ánh Nguyệt hơn.
Kéo theo Lục Tâm Liên, bà ta hùng hổ rời đi, vừa đi vừa nghiến răng nói: "Mẹ thấy phải kêu anh tư con chia tay ngay với con hồ ly tinh đó! Loại đàn bà làm loạn nhà cửa, không phải thứ tốt đẹp gì!"
—
Tối hôm đó, Lục Chính Đình chạy xe ngựa đi đón Lâm Uyển và mấy người từ phòng y tế về nhà. Vừa băng qua con ngõ nhỏ gần nhà họ Lục, hai người đã nghe thấy một trận ồn ào gà bay chó sủa.
Chưa cần nhìn cũng biết là bà Lục và Lục Tâm Liên đang lớn tiếng chửi bới Giang Ánh Nguyệt, mắng cô ta là hồ ly tinh, quyến rũ đàn ông, không chịu kết hôn cũng không chia tay, đã ăn của nhà họ Lục còn cướp công việc của Lục Tâm Liên. Hai người họ ép Lục Chính Kỳ phải lập tức chia tay với cô ta, để nhanh chóng tìm một cô gái đoan trang tử tế để kết hôn.