Mục lục
Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe vậy, bà cụ hài lòng gật gù. Nhưng ngược lại, ông nội của Tống Tiểu Lỵ thì ngần ngừ, giọng nói đầy do dự: “Đưa con bé này lên bệnh viện làm gì, tốn kém mà lại chẳng được ai đền bù. Ở nhà chữa cũng được mà.”

Lâm Uyển lạnh giọng, ánh mắt sắc bén nhìn ông Tống: “Sao nào? Ông nghĩ con trai ông sẽ không bao giờ bị bệnh, hay chính ông sẽ không? Nếu ông đã như vậy thì sau này, nhà ông có ai bị bệnh cũng đừng tìm đến chúng tôi nữa!”

Sắc mặt ông Tống lập tức thay đổi, vừa bối rối vừa tức giận: “Cô bác sĩ này, sao lại nói như thế?”

Đúng lúc ấy, Lục Trường Phát vội vã chạy tới, giọng thúc giục: “Nhanh lên, lên đường mau! Tôi nghe nói trong thôn có người mắc sốt rét, nếu không xử lý triệt để, để muỗi độc lan ra thì cả thôn sẽ gặp nguy hiểm. Ai mà dọn sạch hết cả tổ muỗi được? Chữa khỏi cho bọn nhỏ sớm là tốt nhất, tránh lây nhiễm cho người khác.”

Lục Chính Đình cũng xuất hiện, anh đẩy xe lăn đến gần, ánh mắt nghiêm nghị nhìn ông Tống. Giọng anh lạnh lùng, dứt khoát: “Nếu cô bé đó chết, ông chính là kẻ g.i.ế.c người.”

Ông Tống nghe vậy, mồ hôi túa ra ướt đẫm trán. Ông ta luống cuống nói: “Không phải... Không phải tôi không muốn đi, chỉ là... tôi không có tiền. Thật sự không có tiền!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-tro-thanh-chi-dau-cua-nam-chinh/371.html.]

Lục Trường Phát nhanh chóng đáp lời: “Không sao, để bác sĩ Kim ứng trước. Sau này ông dùng công điểm trả dần là được.”

Ông Tống chẳng còn cách nào, đành cắn răng bế Tống Tiểu Lỵ lên xe. Cô bé ngồi trên xe, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài trên má. Nhưng trước khi xe lăn bánh, cô bé quay lại, vẫy tay cảm ơn Lâm Uyển và Lục Chính Đình, giọng nghẹn ngào: “Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn anh...”

Chiếc xe ngựa chậm rãi lăn bánh rời đi, để lại một khoảng sân vắng lặng. Lâm Uyển nhìn theo, thở dài nhẹ nhõm, rồi quay sang dặn Lục Trường Phát: “Tôi cần đi kiểm tra tình hình. Nơi này có muỗi mang mầm bệnh sốt rét, không thể coi thường được.”

Cô chuẩn bị túi thuốc, cưỡi ngựa rời thôn. Thôn Đại Loan nằm trên vùng đất dạng lòng chảo, bao quanh là những dãy núi thấp chạy dài. Phía nam thôn có con sông nhỏ uốn lượn theo hướng đông tây, chảy qua nhiều đội sản xuất khác. Địa hình trũng thấp của thôn khiến nước tù đọng dễ dàng hình thành, tạo điều kiện thuận lợi cho muỗi sinh sôi.

Khi đến vùng đất phía sau thôn, Lâm Uyển nhận ra một con kênh tự nhiên nhỏ, nước cạn, bề mặt bẩn thỉu với hơn chục con vịt trắng đang bơi. Không gian ở đây ngột ngạt, muỗi vo ve khắp nơi.

xong bộ chị dâu thì mấy bà thích tui lên thể loại nào tiếp ^^ điền văn, huyền học, cổ đại gia đấu. Hay cổ đại gia đấu huyền học=))

Cô đến hỏi mẹ chồng Khâu Thủy Anh về tình hình. Người phụ nữ trung niên bực bội kể: “Mấy nhà họ Tống đấy! Hung hăng chiếm luôn cái ao sau thôn làm của riêng. Ai bảo thả vịt qua đó là y như rằng mất tăm mất tích. Cả thôn ai cũng bực, nhưng bọn họ đông người, nhà nào dám gây chuyện?”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK