Đang suy nghĩ về vấn đề này thì Lục Nhất chạy đến, vẫy tay gọi:
"Anh, cha về rồi!"
Hai anh em vừa bước ra đã thấy Lục Chính Đình đạp xe từ huyện về. Trên người anh mặc bộ đồ lao động do Lâm Uyển thiết kế – đơn giản nhưng gọn gàng, tiện lợi. Bộ quần áo đồng màu, đi kèm đôi giày đai lưng, khiến anh trông cao ráo, mạnh mẽ, khí chất trầm ổn.
Sau khi hồi phục sức khỏe, phong thái của anh cũng thay đổi. Trước đây, anh luôn toát ra vẻ lạnh lùng, có phần u ám. Nhưng giờ đây, anh tự tin, mạnh mẽ hơn, dù vẫn giữ nét nghiêm nghị nhưng khí thế đã có phần chững chạc, điềm tĩnh hơn.
Hai cậu bé chạy đến, nói với anh:
"Mẹ về nhà rồi!"
Nghe vậy, Lục Chính Đình lập tức quay đầu xe, đạp nhanh về nhà.
Trên giá xe phía sau, anh buộc theo một chiếc giỏ đầy đồ. Lục Nhất không nhìn thấy rõ bên trong nên chọt chọt anh trai:
"Anh, xem kìa!"
Vừa đến cửa, Lục Chính Đình dừng xe, đặt chiếc giỏ xuống, để hai cậu bé tự do lục lọi. Anh thì đi sang nhà chị dâu cả để tìm Lâm Uyển.
Lục Minh Quang ghé vào giỏ nhìn một lượt, bên trong toàn là linh kiện – bóng đèn nhỏ, bóng bán dẫn, bóng đèn điện tử, loa mini… đều là những thứ cậu từng nhắc đến.
"Thật tốt quá! Chúng ta có thể tự lắp ráp được rồi!"
Lục Nhất tò mò hỏi:
"Lắp cái gì? Trong nhà đã có radio rồi mà?"
Lục Minh Quang cười đáp:
"Anh muốn lắp một bộ đàm đơn giản. Nếu chúng ta ở nhà nói chuyện, mẹ ở bệnh viện cũng có thể nghe thấy. Ngoài ra, anh còn muốn làm cho em một cái đồng hồ báo thức, nhắc em dậy đúng giờ đi học, khỏi ngủ quên!"
Lục Nhất vội xua tay:
"Em không cần! Trong thôn gà trống gáy cả ngày, còn có mấy anh họ sáng sớm đã dậy tập thể dục, ồn muốn c.h.ế.t rồi. Còn thêm cái chuông báo thức nữa thì em khỏi ngủ luôn!"
Lục Minh Quang bật cười:
"Vậy làm một thiết bị hẹn giờ, khi hết thời gian thì nó sẽ kêu."
Lục Nhất suy nghĩ một chút rồi nói:
"Vậy làm cho anh hai đi."
Anh hai cậu – Lục Minh Lương – rất thích nấu ăn, nhất là khi nướng bánh mì, cần canh đúng lửa. Nhưng đôi khi anh lại quên mất thời gian, nếu có thiết bị hẹn giờ sẽ giúp ích rất nhiều.
Nghe thấy có lý, Lục Minh Quang gật đầu, rồi cùng em trai khiêng giỏ đồ về nhà.
Mặt Lục Nhất tỏ vẻ khó xử khi nhìn chiếc giỏ nặng trịch. Cậu bé vẫn chỉ là một cục cưng nhỏ bé, sao có thể mang nổi thứ này chứ?
Dù tỏ vẻ ghét bỏ, cuối cùng cậu vẫn nhớ đến tình cảm anh em, cố gắng nâng chiếc giỏ giúp anh trai mang vào nhà. Nhưng vừa đặt xuống, cậu bé lập tức nằm bẹp trên băng ghế trước cửa, thở hổn hển:
"Đè em đến mức không lớn nổi nữa rồi!"
Đúng lúc này, Lâm Uyển và Lục Chính Đình nắm tay nhau trở về. Nhìn thấy dáng vẻ lười biếng của con trai, cô không nhịn được bật cười, trêu ghẹo:
"Cục cưng, con mau ngồi dậy đi! Gien xuất sắc như vậy mà cứ thế này không khéo lại biến dị thành một chú heo lười mất thôi!"
Nói thế nào thì con cũng từng thắng hơn hai triệu anh chị em nòng nọc nhỏ để đến thế giới này, sao có thể lười biếng như vậy chứ?