Gần trưa, Lục Chính Đình dẫn hai đứa cháu Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang từ trường học về. Gần đây, Lục Chính Đình luôn bận rộn hướng dẫn nhóm giáo viên, kế toán và văn thư ở đại đội biên soạn tài liệu đào tạo do Lâm Uyển viết. Hai vợ chồng cùng nhau hệ thống và phân loại nội dung, chia thành các mục như cấp cứu, phụ khoa, sản khoa, nhi khoa, bệnh truyền nhiễm, Đông y, thảo dược…
Lục Chính Đình rất nghiêm khắc, yêu cầu mọi thứ phải chính xác từng chữ, từng dấu câu, vì vậy tiến độ khá chậm. Hơn nữa, vào mùa vụ, nhóm kế toán và bí thư đều bận làm đồng, chỉ còn lại vài thanh niên trí thức thể lực yếu hỗ trợ. Dù sao họ ra đồng cũng không kiếm được nhiều công điểm, nhưng lại biết chữ và đủ cẩn thận để đảm đương việc này.
Khi cả nhà ngồi lại với nhau, Tiểu Minh Quang hào hứng khoe:
“Mẹ ơi, bài kiểm tra nhỏ con được điểm tuyệt đối!”
Cậu bé lấy quyển vở từ trong cặp sách ra, đưa cho Lâm Uyển xem. Trước đây, bọn trẻ đều học ở lớp mầm non, nhưng vì Quải Nhi cho rằng học ở đó quá ít nên đã yêu cầu lên thẳng lớp một. Minh Quang và Minh Lương cũng không muốn tụt lại phía sau, liền chuyển theo.
Lên lớp một, sự chênh lệch bắt đầu rõ ràng. Tiểu Minh Quang đứng nhất lớp, còn Quải Nhi đứng thứ năm tám. Minh Lương, do không học kỳ đầu của lớp một mà nhảy thẳng vào kỳ sau, nên kết quả không tốt, chỉ xếp gần chót.
Lâm Uyển nhận quyển vở từ Minh Quang, mỉm cười khen:
“Con giỏi quá, bé tí mà làm mẹ tự hào ghê!”
Rồi cô nhìn sang Lục Minh Lương. Cậu bé cúi đầu áy náy, lí nhí nói:
“Thím ba, cháu không thi tốt…”
Lâm Uyển bật cười, xoa đầu cậu:
“Thi cử không phải để xem điểm số hay xếp hạng. Thi là để biết mình học được những gì, còn thiếu chỗ nào thì bổ sung. Chỉ cần cháu nghiêm túc học và làm bài, dù điểm cao hay thấp, thím vẫn xem cháu là học sinh tốt.”
Nghe vậy, Minh Lương tự tin hơn, lấy vở ra đưa cho Lâm Uyển xem.
Lâm Uyển đưa sách cho Lục Chính Đình, mỉm cười nói:
“Kêu chú ba ôn tập lại cho cháu đi. Đảm bảo lần sau cháu sẽ thi tốt hơn.”
Tiểu Minh Quang nghe vậy liền quay sang anh trai mình, hớn hở trêu chọc:
“Anh trai nhỏ, anh sai nhiều nhưng anh lại có lời đấy!”
Lục Minh Lương ngơ ngác hỏi:
“Sao thi kém mà lại có lời chứ?”
Tiểu Minh Quang nghiêm túc giải thích, vẻ mặt rất “trưởng thành”:
“Mẹ nói rồi, nếu phát hiện câu nào không biết, học bù lại là sau này sẽ biết ngay. Đấy chẳng phải là có lời quá còn gì!”
Nghe em trai nói, Lục Minh Lương suy nghĩ rồi gật gù. Cậu nhận ra Minh Quang nói đúng, bởi kỳ trước cậu không học lớp một, giờ phải học thẳng kỳ hai nên nhiều thứ chưa biết là điều dễ hiểu. Thi cử đã giúp chỉ ra những lỗ hổng ấy, giờ học bù vào thì sẽ biết ngay. Nghĩ kỹ, so với các bạn đã học kỳ trước mà vẫn không làm bài tốt, cậu còn thấy mình may mắn hơn.
Lục Chính Đình nghe vậy, nhẹ nhàng nói với cậu:
“Lấy sách giáo khoa học kỳ trước ra xem là hiểu ngay thôi.”