Mục lục
Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Chính Đình trấn an:

"Phòng y tế không có vấn đề gì cả, có ca phẫu thuật nào thì cũng sắp xếp sau, không gấp."

Anh nhớ lời mẹ vợ dặn: bây giờ có thể cho Lâm Uyển đọc sách mỗi ngày mười phút, nhưng đi làm thì chưa được. Nếu sau này có chuyện gì xảy ra, anh chắc chắn sẽ tự trách bản thân không chăm sóc vợ đủ tốt. Vì vậy, kiên trì thêm vài ngày nữa không phải vấn đề.

Lâm Uyển thấy anh cứng rắn như vậy, đành chào thua, giục anh mau đi làm, ở nhà cứ lải nhải mãi khiến cô đau đầu.

Khi Lục Chính Đình đi làm, hai đứa trẻ cũng đến trường, trong nhà chỉ còn lại cô và Tuấn Tuấn.

Thằng bé vẫn ngủ say, đôi môi nhỏ chu lên như đang mút sữa. Lâm Uyển chờ mãi mà không thấy con tỉnh dậy, cũng không đòi bú, đành tự mình làm mấy động tác phục hồi chức năng cho phụ nữ sau sinh.

Xong xuôi, cô xỏ dép đi lại trong nhà.

Bây giờ là đầu tháng ba, tiết trời vẫn còn se lạnh, cô không ra ngoài mà chỉ đi lại trong sảnh. Nhưng chưa đi được hai vòng, cô đã thấy hai bóng dáng nho nhỏ đứng dưới tường thì thầm với nhau.

Tiểu Minh Quang nhỏ giọng:

"Anh ơi, chúng ta làm vậy có phải là trốn học không?"

Lục Minh Lương vỗ vai em trai, thản nhiên đáp:

"Thím ba với em bé ở nhà một mình chắc buồn lắm, chúng ta về chơi với thím. Lỡ thím khát hay đói thì còn có người chăm sóc."

Tiểu Minh Quang gật gù:

"Anh nói có lý. Bà ngoại với ba bảo phải chăm sóc mẹ thật tốt. Chúng ta thế này không gọi là trốn học, mà là về chơi với mẹ!"

Hai anh em chuẩn bị xong tâm lý rồi hào hứng bước vào nhà.

Lâm Uyển vội trèo lên giường, giả bộ như chưa từng xuống đất.

 

Cô cố ý tỏ ra kinh ngạc:

"Sao hai đứa lại về?"

Lục Minh Lương tự tin đáp:

"Thím ba, cháu với em thấy thím ở nhà một mình buồn lắm nên về chơi với thím."

Lâm Uyển mỉm cười:

"Cảm ơn hai đứa, nhưng không cần đâu, mau đi học đi."

Tiểu Minh Quang nghiêng đầu hỏi:

"Mẹ có đói không? Bọn con làm đồ ăn ngon cho mẹ nhé?"

"Không cần đâu con, mẹ vẫn chưa tiêu hóa hết bữa sáng mà."

 

Hai anh em nhìn nhau, còn định tiếp tục thuyết phục thì nghe Lâm Uyển nghiêm túc nói:

"Mẹ bảo này, trốn học là không được đâu, mau về lớp đi."

Lúc đầu, hai đứa trẻ này vốn rất ngoan ngoãn, vâng lời, nhưng rốt cuộc cũng không thoát khỏi "định luật cốt truyện" – càng lớn càng có cá tính riêng.

Kiếp trước, hai anh em từng liên thủ đấu trí đấu dũng với ông bà Lục, bây giờ thì không còn đấu với ông bà nữa nhưng lại ngày càng lắm mưu kế, thỉnh thoảng lại gây ra mấy chuyện rắc rối.

Ví dụ, ai bắt nạt bạn học, hai đứa sẽ lập tức đứng ra bênh vực.

Bây giờ thậm chí còn bắt đầu trốn học rồi!

Lục Minh Lương lúc nhỏ từng nói muốn làm bác sĩ, sau đó lại say mê nấu ăn. Từ khi quen ông Cố thì lại muốn làm lính. Hiện tại, ngày nào cũng đổi nghề mơ ước.

Còn Tiểu Minh Quang thì mỗi ngày đều than phiền rằng giáo viên giảng bài chán ngắt, học hành chẳng có gì thú vị, chỉ cần lật sách đọc qua là đủ. Ngồi trong lớp đúng là một cực hình với cậu bé.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK