Mục lục
Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong khi đó, phòng khám ở thôn Đại Loan vẫn bận rộn như thường ngày. Người dân từ khắp nơi kéo đến đặt lịch khám bệnh, thậm chí có cả người ở những huyện xa xôi cũng lặn lội tìm đến bác sĩ Lâm.

Còn ông cụ Cố thì sao? Ông đang tận hưởng liệu trình ngâm nước thuốc mỗi ngày. Ban đầu là để chữa bệnh, nhưng giờ đã thành thói quen hưởng thụ. Ngày nào ông cũng hối lính cần vụ chuẩn bị nước cho mình.

Trần Chí Cương chứng kiến cảnh này, không nhịn được nhắc nhở: "Chú à, mình đến đây chữa bệnh chứ không phải đi tắm hơi đâu!"

Ông cụ Cố khoát tay, thản nhiên đáp: "Cháu không hiểu đâu, người chân tay lành lặn như các cháu không cảm nhận được cảm giác này."

Trần Chí Cương im lặng, trong lòng chỉ nghĩ: "Dù chú có nói hay cỡ nào thì cháu cũng không dại mà tự đập gãy chân mình để thử cái cảm giác này đâu."

...

Chiều hôm đó, Lâm Uyển dẫn Khưu Thủy Anh và Triệu Diễm Tú đi khám bệnh cho dân trong vùng, không có nhà. Ông cụ Cố cũng không rảnh rỗi, đang ngồi đánh cờ với Lục Chính Đình.

Sau vài ván, ông cụ gật gù khen ngợi: "Kỳ nghệ của Tiểu Lục không tệ, có phong cách riêng đấy!"

Trần Chí Cương đứng bên cạnh nghe mà chột dạ. Anh ta nhìn Lục Chính Đình với ánh mắt dò xét, tò mò hỏi: "Văn thư Lục, anh thật sự không nghe thấy gì sao?"

Lục Chính Đình liếc nhìn anh ta một cái, thản nhiên lắc đầu: "Không nghe thấy."

Trần Chí Cương cau mày: "Anh xem, anh còn biết tôi vừa hỏi gì nữa kìa!"

Lục Chính Đình hờ hững đáp: "Quá nhiều người hỏi tôi câu này, đoán riết cũng quen."

...

Đang trò chuyện thì bà Lục và Lục Tâm Liên từ bên ngoài bước vào.

Bà Lục vừa đi vừa ôm ngực, giọng yếu ớt than thở: "Thằng... thằng ba à... mẹ sắp không xong rồi đây!"

Lục Tâm Liên vội vàng đỡ mẹ mình, mặt đầy lo lắng: "Anh ba, mẹ nhớ anh lắm!"

Lục Chính Đình đang ngồi nam hướng bắc, lưng quay ra cửa, rõ ràng không thể thấy người đến sau lưng, cũng chẳng nghe thấy gì. Kết quả là anh vẫn thản nhiên đánh cờ, không có phản ứng.

 

Trần Chí Cương liếc ra ngoài, vỗ vai anh nhắc nhở:

"Văn thư Lục, mẹ anh và em gái tới kìa."

Lục Chính Đình lúc này mới đứng dậy, quay người nhìn hai mẹ con kia. Ánh mắt anh lạnh tanh, không có chút nhiệt tình, cũng chẳng chủ động mở miệng.

Bà Lục vừa thấy anh, nước mắt đã lã chã rơi xuống:

"Thằng ba, mẹ khổ quá!"

Lục Chính Đình bình tĩnh đáp:

"Tai con hỏng rồi, không nghe thấy mọi người nói gì. Nếu như có chuyện gấp thì viết ra giấy, còn không thì chờ mẹ Tiểu Minh về rồi nói sau."

Lục Tâm Liên tức thì đỏ mắt, giọng điệu ai oán:

"Anh ba, sao anh lại đối xử với mẹ như vậy?"

Cô ta nhanh chóng đảo mắt nhìn sang ông cụ Cố và Trần Chí Cương, rồi bày ra bộ dạng uất ức, mím môi thật chặt, đỡ bà Lục đi vào nhà chính.

Trần Chí Cương đứng dậy, khách khí nhường chỗ ngồi cho hai mẹ con.

Bà Lục lau nước mắt, cố gắng bình tĩnh lại, quay sang chào hỏi ông cụ Cố:

"Chào ông lão, lâu rồi không gặp."

Ông cụ Cố khẽ gật đầu, rồi bình thản nói:

 

"Các người cứ nói chuyện đi, tôi ra ngoài trước."

"Ôi, ông lão, xin ông dừng bước!" Bà Lục vội vã vẫy tay giữ ông lại.

Ông cụ Cố ngạc nhiên:

"Tìm tôi à?"

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK