Mục lục
Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Năm đó, Cố đoàn đã đuổi theo Ôn Ngọc Khanh vào rừng rậm. Đứa trẻ khi ấy cũng bị đưa đến đó. Hồ sơ điều tra ghi rất rõ ràng. Nếu thằng bé còn sống, thì cũng không thể nào xuất hiện ở đây được."

Trần Chí Cương không dám nói trắng ra, nhưng trong lòng anh ta biết rất rõ. Năm đó, Ôn Ngọc Khanh trốn đi, không ai biết cô ta đang mang thai. Khi Cố đoàn phát hiện và đuổi theo thì cả hai đã mất tích. Những thông tin sau đó đều rất mơ hồ, chỉ có một điểm chắc chắn: Ôn Ngọc Khanh đã sinh một bé trai.

Nhưng đứa trẻ đó có còn sống hay không, hay đã rơi vào tay kẻ khác, thì chẳng ai biết. Nếu bây giờ đột nhiên khẳng định Lục Minh Quang chính là cháu ruột của ông cụ Cố, thì quả thực... quá hoang đường.

Hơn nữa, bác sĩ Lâm không đời nào đồng ý. Và quan trọng nhất, họ cũng không có bất cứ bằng chứng nào đủ sức thuyết phục.

Ông cụ Cố lặng thinh, tâm trạng phức tạp. Trong ông lúc này là một sự giằng xé khó tả. Một mặt, ông cảm thấy Trần Chí Cương nói có lý. Nhưng mặt khác, trực giác mách bảo ông rằng thằng bé kia chính là huyết thống của mình. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, ông không thể dập tắt suy nghĩ ấy được.

 

Thấy ông cụ trầm ngâm không nói, Trần Chí Cương liền nhẹ giọng trấn an: "Chú yên tâm, cháu sẽ âm thầm điều tra về thân thế của Tiểu Minh Quang. Nếu có manh mối gì, cháu sẽ lập tức báo cáo lại."

 

Ông cụ Cố không trả lời, nhưng ánh mắt đã dần bình tĩnh trở lại, xem như ngầm đồng ý.

Vốn dĩ, khi ở chiến trường, ông cụ không bao giờ để lộ cảm xúc. Nhưng lúc này, tâm trạng của ông cứ như một cơn sóng ngầm, chỉ có bản thân ông mới cảm nhận được sự rung động mãnh liệt trong lòng.

Sau một hồi trầm mặc, ông cụ hít sâu một hơi, rồi ra hiệu cho lính cần vụ đẩy xe lăn đến trường học.

Ở đó, lũ trẻ đang ríu rít học bài, từng tốp từng tốp tụm lại, rộn ràng như một đàn chim nhỏ. Khung cảnh ấy khiến lòng ông cụ dịu lại đôi chút.

Từ xa, ông cụ đã thấy Tiểu Minh Quang ngồi ngay ngắn bên cạnh Lục Minh Lương. Cậu bé chăm chú lắng nghe bài giảng, đôi mắt sáng rực đầy thông minh. Khi giáo viên gọi lên đọc bài, cậu bé đứng dậy, giọng đọc rõ ràng, lanh lợi, không hề bối rối. So với những đứa trẻ lớn hơn ba, bốn tuổi, Minh Quang thậm chí còn vượt trội hơn.

Ông cụ Cố nhìn cậu bé, trong lòng dâng lên một niềm tự hào khó tả. Dù chưa có chứng cứ, nhưng ông vẫn tin vào cảm giác của mình: "Đây chắc chắn là cháu nội của ta!"

Đúng lúc đó, một giáo viên trong trường chú ý đến ông cụ. Nhận ra đây là vị khách quý đến từ tỉnh, thầy giáo liền niềm nở mời ông đến trước lớp, kể chuyện về thời kỳ hồng quân, bát lộ quân và cuộc trường chinh cho lũ trẻ nghe.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK