Vài ngày sau, bên ngoài cổng Cựu Tào của thành Khai Phong, Triệu Thự mang theo văn võ bá quan tiễn đoàn người đi sứ Liêu quốc của Dĩnh Vương Triệu Húc, lần này có lẽ là đoàn sứ thân phận cao nhất của Đại Tống mấy năm nay, trong đoàn không những có chánh sứ Triệu Húc, ngoài ra còn có hai phó sứ một người trong đó là Quảng Dương quận vương Triệu Nhan, đoàn người hộ tống đi sứ lên đến hơn hai ngàn người, đương nhiên đại đa đa số đều là hộ vệ, nhưng cũng đủ thể hiện sự coi trọng của Đại Tống với lần đi sứ này.
- Húc nhi, Nhan nhi, hai huynh đệ các con lần này đi sứ Liêu quốc, ngoài chúc thọ Gia Luật Hồng Cơ ra, cũng phải chăm chỉ quan sát, cố gắng theo dõi tất cả tình hình nội bộ nước Liêu, nhưng nhớ kĩ nhất định không được tự tiện nhúng tay vào chuyện nội bộ nước Liêu!
Triệu Thự nhìn hai con trai đứng trước mặt mình, vẻ mặt sâu sắc thấm thía dặn dò.
- Nhi thần ghi nhớ lời dạy bảo!
Triệu Húc và Triệu Nhan đồng thanh nói gập người thi lễ với Triệu Thự, thực ra những lời này Triệu Thự đã dặn dò họ rất nhiều lần ở trong cung rồi, nhưng trong phút ly biệt, Triệu Thự lại lần nữa nhắc nhở, xem ra ông đối với chuyện hai hài nhi đi Liêu quốc cũng không quá yên tâm, nhưng ông dù gì cũng là vua một nước, lúc này tình cảm cá nhân chỉ có thể xếp phía sau, tất cả phải lấy quốc gia làm trọng.
- Bệ hạ, giờ lành đã đến, sứ đoàn phải khởi hành rồi!
Đúng lúc này, Hàn Kỳ tiến lên nhắc Triệu Thự. Người xưa xuất hành đều phải chọn ngày tốt, chuyện lớn như sứ đoàn xuất hành, không những phải chọn ngày lành, mà đến giờ xuất phát cũng phải tính toán kĩ càng, nếu quá giờ, thậm chí sẽ phải đổi ngày xuất hành.
Triệu Thự ngẩng đầu nhìn lên trời, cũng biết không thể tiếp tục nói chuyện với hai con trai nữa, thế là liền lệnh cho sứ đoàn khởi hành, sau đó vẫy tay từ biệt Triệu Húc, Triệu Nhan, đến khi cả đoàn sứ xa vài dặm, Triệu Thự lúc này mới thở dài, mang theo đoàn tiễn đưa hùng hậu trở lại trong thành.
Triệu Nhan không giống những người khác trong sứ đoàn chốc chốc ngoảnh đầu lại, vì sáng hôm nay hắn đã dặn dò hai người Tào Dĩnh và Tiết Ninh Nhi, bảo họ đừng đi tiễn mình, tránh khỏi hắn không nỡ rời xa. Hai người Tào Dĩnh đều đồng ý chuyện này, chỉ là khi Triệu Nhan ra khỏi nhà, lại được hai người Tào Dĩnh tiễn hết thôn Thượng Thủy, đợi đến khi Triệu Nhan sắp tới cổng thành rồi, quay đầu lại nhìn vẫn thấy hai người Tào Dĩnh vẫn chưa trở về. Cũng chính vì như vậy, nên hai người Tào Dĩnh không ở trong đoàn đưa tiễn sứ. Ít nhất là lúc nãy Triệu Nhan không nhìn thấy họ.
- Tam đệ, đệ đang nghĩ gì vậy, tại sao có vẻ không được vui?
Lúc này Triệu Húc cưỡi ngựa đến bên cạnh Triệu Nhan nói, so sánh với nhau, y bây giờ lại rất vui. Lần này là lần đầu tiên sau khi thành niên y được đảm nhiệm trọng trách lớn lao như vậy, mặt khác y cũng nghĩ tới Liêu quốc đã lâu, đương nhiên kiểu hướng tới ở đây cũng không có gì tốt đẹp, y muốn tận mắt nhìn xem kẻ thù lớn nhất của Đại Tống trông như thế nào, chỉ có tận mắt nhìn thấy tình hình của nước Liêu, sau này mới có thể nghĩ ra biện pháp đối phó với chúng.
Đối với sự hưng phấn của Triệu Húc, Triệu Nhan lại lườm y một cái, sau đó thực lòng nói:
- Tiểu thiếp mới nạp của đệ vài ngày trước vừa khám ra mang thai rồi. Đây là đứa con đầu tiên của đệ, vốn muốn ở nhà ở bên nàng ấy tới lúc sinh, nhưng không ngờ lại phải cùng đại ca đi Liêu quốc. Huynh nói xem đệ có thể vui được không?
Nghe thấy Triệu Nhan lại vì “chuyện nhỏ” này mà không vui, Triệu Húc lập tức cười ha ha nói:
- Nam nhi chí ở bốn phương, tam đệ đệ có con nối dõi tuy là chuyện đáng mừng, nhưng so với đại sự như đi sứ Liêu quốc, thì vẫn không đáng nhắc đến, hơn nữa chúng ta cũng chỉ đi vài tháng rồi về. Đến lúc đó chắc có thể về kịp hài nhi của đệ chào đời.
Triệu Húc vừa dứt lời, thì thấy một viên quan trẻ tuổi mặt dài bên cạnh cười xen vào:
- Dĩnh Vương điện hạ có điều không biết. Tiểu thiếp mới nạp của quận vương không đơn giản, chính là danh xưng hành thủ thứ hai của Đông Kinh trước kia Tiết Ninh Nhi. Hiện tại rất nhiều thiếu gia con nhà giàu và văn nhân sĩ tử đều đang ghen tỵ với quận vương, hơn nữa quận vương mới nạp Tiết Ninh Nhi chưa đầy hai tháng, hằng ngày có mĩ nhân trong lòng, đương nhiên là không nỡ rời xa rồi!
Quan viên trẻ tuổi đang nói này cũng là người quen cũ của Triệu Nhan, đồng thời cũng là cấp dưới của Triệu Nhan, đó chính là người đảm nhận Quân Khí thừa trong quân khí giám Tô Thức, y lần này cũng giống Triệu Nhan, đều là phó sứ của sứ đoàn, thậm chí nguyên nhân y đi Liêu quốc cũng gần như Triệu Nhan, bởi vì Gia Luật Hồng Cơ thích thơ, vì vậy mỗi lần đi sứ Liêu quốc, cũng phải có một vị quan tinh thông thơ ca, lần này vừa hay chọn đúng Tô Thức tuy trẻ tuổi, nhưng tài hoa hơn người đi theo.
- Ha ha ha, thì ra là vậy, ta nói tam đệ sao lại như người mất hồn như thế, hóa ra là lưu luyến bóng hồng ở nhà!
Triệu Húc nghe thấy lời giải thích của Tô Thức, lúc đó bật cười nói, về Tiết Ninh Nhi, y trước đây cũng từng nghe qua, nhưng vì bình thường quá bận rộn, căn bản không có thời gian để ý tới chuyện tình cảm nam nữ, càng chưa gặp qua đối phương, nhưng nghĩ tới danh tiếng lớn như vậy của Tiết Ninh Nhi, đoán rằng dung mạo và học vấn chắc chắn cũng thiên hạ vô song, khó trách đệ đệ của mình lại không nỡ rời xa như vậy.
Đối với sự hiểu lầm của Triệu Húc của Tô Thức, Triệu Nhan chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu, chả buồn giải thích, hoặc là cũng không cách nào giải thích, đối với những đại trượng phu như Triệu Húc và Tô Thức mà nói, gia đình chỉ là phụ thuộc sự nghiệp của bản thân, cho nên họ căn bản không vì gia đình mà vứt bỏ sự nghiệp, nhưng Triệu Nhan lại hoàn toàn khác, hắn là người luôn đặt gia đình lên trên hết, có thể nói thế giới quan, nhân sinh quan của hắn và Triệu Húc, Tô Thức hoàn toàn khác biệt, cho nên cho dù hắn muốn giải thích, e rằng Triệu Húc bọn họ cũng không hiểu, đặc biệt là kiểu người thích đem tiểu thiếp tặng cho người khác như Tô Thức, quan niệm về gia đình Triệu Nhan càng không có gì để nói với y.
- Đại ca, tên Gia Luật Hồng Cơ đó là người thế nào, chúng ta lần này phải chúc thọ gã, có điều gì phải chú ý không?
Triệu Nhan lúc này chuyển thẳng chủ đề sang chuyện họ đi sứ.
Nghe thấy Triệu Nhan hỏi tới chuyện này, Triệu Húc lập tức thu lại thái độ cười cợt, có chút nghiêm túc nói:
- Nói đến tên Gia Luật Hồng Cơ này, gã thực sự là người tài giỏi, tinh thông âm luật, giỏi thư họa, yêu thi phú, bản thân cũng thường làm thơ ban cho hạ thần, hơn nữa còn lấy hạ thần làm bạn thơ, có thể nói rất phong nhã, nhưng đồng thời y lại ham mê tửu sắc, thường không quan tâm tới triều chính, thêm nữa sùng tín Phật giáo, in ấn rộng rãi kinh Phật và xây dựng đền tháp, hao tốn tài lực cực kì, mấy năm nay thực lực của Liêu quốc luôn giảm xuống, có thể nói đều là vì Gia Luật Hồng Cơ, nhưng đối với Đại Tống chúng ta mà nói, lại là một chuyện tốt.
- Dĩnh Vương điện hạ nói không sai, Gia Luật Hồng Cơ người này nếu sinh ra trong gia đình bình thường, nhất định có thể trở thành anh tài hiếm có, đáng tiếc gã lại sinh nhầm làm bậc đế vương, mỗi ngày đều uống rượu mua vui không suy nghĩ triều chính, Liêu quốc có vị hoàng đế như vậy, tất nhiên sẽ suy thoái, quả thật là phúc của Đại Tống ta!
Lúc này Tô Thức cất giọng nói, cách nghĩ của y về Gia Luật Hồng Cơ hoàn toàn trùng khớp với Triệu Húc.
Triệu Nhan nghe thấy vậy cũng gật gật đầu, nhưng ngay sau đó hắn lại có chút xem thường nhìn Triệu Húc một cái, bởi vì Tống Duy Tông Triệu Cát tiếng tăm vang xa trong lịch sử Bắc Tống chính là con trai của Triệu Húc, bây giờ y nói gã Gia Luật Hồng Cơ đó không làm việc đàng hoàng, nhưng con trai y Triệu Cát càng kinh khủng hơn Gia Luật Hồng Cơ, cả ngày ngoài sa đọa tửu sắc ra, thì không bàn chính sự, kết quả không những trong nước bạo phát Tống Giang, khởi nghĩa Phương Tịch, đối ngoại càng thất bại thảm hại, cuối cùng bị nước Kim tiêu diệt, bản thân cũng sa vào kết cục chết mất xác tha hương, chỉ còn lại tiểu triều đình Nam Tống kéo dài tàn tạ, cho nên Triệu Cát còn không bằng gã Gia Luật Hồng Cơ đó, ít nhất Gia Luật Hồng Cơ không đánh mất cơ nghiệp của tổ tông.
Ba người vừa đi vừa nói về tình hình của Liêu quốc, lịch sử nước Liêu ở đời sau tuy có ghi lại, nhưng sau khi bị nước Kim tiêu diệt, làm những văn kiện lịch sử của nước Liêu đều bị thiêu hủy, thậm chí ngay cả tộc Khiết Đan vốn lớn mạnh cũng biến mất thần bí, kết quả dẫn đến những ghi chép của đời sau về Liêu quốc không nhiều, Triệu Nhan tiếp xúc còn ít hơn, nhiều nhất chỉ là hiểu biết về những nhân vật quan trọng như Gia Luật Hồng Cơ và Gia Luật Trọng Nguyên lúc bình sinh, nhưng đối với phong tục tập quán của nước Liêu thì biết rất ít, may thay cho dù là Triệu Húc hay Tô Thức, đều hiểu biết không ít về Liêu quốc, Triệu Nhan cũng lấy được rất nhiều tình báo liên quan tới Liêu quốc từ họ.
Đang lúc ba người Triệu Nhan đang nói chuyện, bỗng nhiên lại có một người quen lên trước nói, chính là cầm đầu tình báo bên cạnh Triệu Thự Hoàng Ngũ Đức, sứ đoàn và gián điệp trước nay tuy hai mà một, mỗi lần Đại Tống phái người đi Liêu quốc, cũng là cơ hội tốt để thu thập tình báo, đặc biệt là lần này còn có hai vị hoàng tử là Triệu Húc và Triệu Nhan, nên Triệu Thự cố ý phái Hoàng Ngũ Đức đi.
Nghe thấy lời của Hoàng Ngũ Đức, Triệu Húc lúc đó cũng gật đầu, Triệu Nhan lại cười chào hỏi lão, sau đó cùng Tô Thức xuống ngựa, lúc nãy khi ra khỏi thành sở dĩ cưỡi ngựa, là vì để trông uy vũ một chút, nhưng đường đi Liêu quốc xa xôi ngàn dặm, nếu bảo ba người Triệu Húc hằng ngày cưỡi ngựa, nhất định sẽ mệt chết, cho nên chỉ cần rời khỏi Đông Kinh, họ sẽ đổi qua ngồi xe ngựa.
Kì thực không chỉ ba người Triệu Húc và Triệu Nhan, các quan văn khác trong sứ đoàn cũng đều đổi qua ngồi xe ngựa, chỉ còn lại các tướng lĩnh trong hộ vệ cấm quân cưỡi ngựa đi, còn về các binh sĩ cấm quân bình thường, chỉ có thể dựa vào đôi chân của mình mà chạy bộ phía trước, điều này cũng không còn cách nào, ai bảo ngựa của Đại Tống cực thiếu, ngoài Tây quân và Hà Bắc quân có một ít kỵ binh ra, cấm quân kinh thành chỉ có tướng lĩnh mới có ngựa.
Đợi đến khi trời tối, Triệu Nhan bọn họ cuối cùng cũng tới trạm nghỉ chân trong một thị trấn nhỏ phía đông thành Đông Kinh nghỉ ngơi, trong thời gian tiếp đó, họ gần như đều trải qua trên đường, may mà chuyến hành trình của họ đều đã được an bài chu đáo rồi, hằng ngày đi bao xa, nghỉ ngơi ở trạm nghỉ chân nào đều được lên kế hoạch tỉ mỉ, thêm nữa sứ đoàn lại có hộ vệ cấm quân, vì vậy cả đoạn đường không hề có tên nào mù quáng ra cản trở, có thể nói là hết sức thuận lợi.
Mất gần một tháng, sứ đoàn của Triệu Nhan bọn họ cuối cùng cũng đến Doanh Châu nơi Đại Tống cách Liêu quốc gần nhất, Doanh Châu này không phải là Doanh Châu trên biển trong truyền thuyết, mà là một châu dưới lộ trị của Hà Bắc Đại Tống, vốn dĩ là quận Hà Gian của thời Tùy Đường, bây giờ bị Đại Tống và Liêu quốc phân thành hai, chỗ Đại Tống chiếm cứ gọi là Doanh Châu, sau này lại bị Tống Huy Tông đổi thành phủ Hà Gian.
Khi sứ đoàn Triệu Nhan bọn họ tới Doanh Châu, quan viên ở đó đều tới nghênh đón, những việc thế này trước giờ đều do Triệu Húc ứng phó, Triệu Nhan chỉ cần ở đằng sau y gật đầu mỉm cười là được, nhưng cũng chính lúc này, Triệu Nhan bỗng nhiên nhìn thấy một người trong đám quan viên đón tiếp mình, lúc đó có chút kì lạ lẩm bẩm:
- Sao người đó lại ở đây? Vài ngày sau, bên ngoài cổng Cựu Tào của thành Khai Phong, Triệu Thự mang theo văn võ bá quan tiễn đoàn người đi sứ Liêu quốc của Dĩnh Vương Triệu Húc, lần này có lẽ là đoàn sứ thân phận cao nhất của Đại Tống mấy năm nay, trong đoàn không những có chánh sứ Triệu Húc, ngoài ra còn có hai phó sứ một người trong đó là Quảng Dương quận vương Triệu Nhan, đoàn người hộ tống đi sứ lên đến hơn hai ngàn người, đương nhiên đại đa đa số đều là hộ vệ, nhưng cũng đủ thể hiện sự coi trọng của Đại Tống với lần đi sứ này.
- Húc nhi, Nhan nhi, hai huynh đệ các con lần này đi sứ Liêu quốc, ngoài chúc thọ Gia Luật Hồng Cơ ra, cũng phải chăm chỉ quan sát, cố gắng theo dõi tất cả tình hình nội bộ nước Liêu, nhưng nhớ kĩ nhất định không được tự tiện nhúng tay vào chuyện nội bộ nước Liêu!
Triệu Thự nhìn hai con trai đứng trước mặt mình, vẻ mặt sâu sắc thấm thía dặn dò.
- Nhi thần ghi nhớ lời dạy bảo!
Triệu Húc và Triệu Nhan đồng thanh nói gập người thi lễ với Triệu Thự, thực ra những lời này Triệu Thự đã dặn dò họ rất nhiều lần ở trong cung rồi, nhưng trong phút ly biệt, Triệu Thự lại lần nữa nhắc nhở, xem ra ông đối với chuyện hai hài nhi đi Liêu quốc cũng không quá yên tâm, nhưng ông dù gì cũng là vua một nước, lúc này tình cảm cá nhân chỉ có thể xếp phía sau, tất cả phải lấy quốc gia làm trọng.
- Bệ hạ, giờ lành đã đến, sứ đoàn phải khởi hành rồi!
Đúng lúc này, Hàn Kỳ tiến lên nhắc Triệu Thự. Người xưa xuất hành đều phải chọn ngày tốt, chuyện lớn như sứ đoàn xuất hành, không những phải chọn ngày lành, mà đến giờ xuất phát cũng phải tính toán kĩ càng, nếu quá giờ, thậm chí sẽ phải đổi ngày xuất hành.
Triệu Thự ngẩng đầu nhìn lên trời, cũng biết không thể tiếp tục nói chuyện với hai con trai nữa, thế là liền lệnh cho sứ đoàn khởi hành, sau đó vẫy tay từ biệt Triệu Húc, Triệu Nhan, đến khi cả đoàn sứ xa vài dặm, Triệu Thự lúc này mới thở dài, mang theo đoàn tiễn đưa hùng hậu trở lại trong thành.
Triệu Nhan không giống những người khác trong sứ đoàn chốc chốc ngoảnh đầu lại, vì sáng hôm nay hắn đã dặn dò hai người Tào Dĩnh và Tiết Ninh Nhi, bảo họ đừng đi tiễn mình, tránh khỏi hắn không nỡ rời xa. Hai người Tào Dĩnh đều đồng ý chuyện này, chỉ là khi Triệu Nhan ra khỏi nhà, lại được hai người Tào Dĩnh tiễn hết thôn Thượng Thủy, đợi đến khi Triệu Nhan sắp tới cổng thành rồi, quay đầu lại nhìn vẫn thấy hai người Tào Dĩnh vẫn chưa trở về. Cũng chính vì như vậy, nên hai người Tào Dĩnh không ở trong đoàn đưa tiễn sứ. Ít nhất là lúc nãy Triệu Nhan không nhìn thấy họ.
- Tam đệ, đệ đang nghĩ gì vậy, tại sao có vẻ không được vui?
Lúc này Triệu Húc cưỡi ngựa đến bên cạnh Triệu Nhan nói, so sánh với nhau, y bây giờ lại rất vui. Lần này là lần đầu tiên sau khi thành niên y được đảm nhiệm trọng trách lớn lao như vậy, mặt khác y cũng nghĩ tới Liêu quốc đã lâu, đương nhiên kiểu hướng tới ở đây cũng không có gì tốt đẹp, y muốn tận mắt nhìn xem kẻ thù lớn nhất của Đại Tống trông như thế nào, chỉ có tận mắt nhìn thấy tình hình của nước Liêu, sau này mới có thể nghĩ ra biện pháp đối phó với chúng.
Đối với sự hưng phấn của Triệu Húc, Triệu Nhan lại lườm y một cái, sau đó thực lòng nói:
- Tiểu thiếp mới nạp của đệ vài ngày trước vừa khám ra mang thai rồi. Đây là đứa con đầu tiên của đệ, vốn muốn ở nhà ở bên nàng ấy tới lúc sinh, nhưng không ngờ lại phải cùng đại ca đi Liêu quốc. Huynh nói xem đệ có thể vui được không?
Nghe thấy Triệu Nhan lại vì “chuyện nhỏ” này mà không vui, Triệu Húc lập tức cười ha ha nói:
- Nam nhi chí ở bốn phương, tam đệ đệ có con nối dõi tuy là chuyện đáng mừng, nhưng so với đại sự như đi sứ Liêu quốc, thì vẫn không đáng nhắc đến, hơn nữa chúng ta cũng chỉ đi vài tháng rồi về. Đến lúc đó chắc có thể về kịp hài nhi của đệ chào đời.
Triệu Húc vừa dứt lời, thì thấy một viên quan trẻ tuổi mặt dài bên cạnh cười xen vào:
- Dĩnh Vương điện hạ có điều không biết. Tiểu thiếp mới nạp của quận vương không đơn giản, chính là danh xưng hành thủ thứ hai của Đông Kinh trước kia Tiết Ninh Nhi. Hiện tại rất nhiều thiếu gia con nhà giàu và văn nhân sĩ tử đều đang ghen tỵ với quận vương, hơn nữa quận vương mới nạp Tiết Ninh Nhi chưa đầy hai tháng, hằng ngày có mĩ nhân trong lòng, đương nhiên là không nỡ rời xa rồi!
Quan viên trẻ tuổi đang nói này cũng là người quen cũ của Triệu Nhan, đồng thời cũng là cấp dưới của Triệu Nhan, đó chính là người đảm nhận Quân Khí thừa trong quân khí giám Tô Thức, y lần này cũng giống Triệu Nhan, đều là phó sứ của sứ đoàn, thậm chí nguyên nhân y đi Liêu quốc cũng gần như Triệu Nhan, bởi vì Gia Luật Hồng Cơ thích thơ, vì vậy mỗi lần đi sứ Liêu quốc, cũng phải có một vị quan tinh thông thơ ca, lần này vừa hay chọn đúng Tô Thức tuy trẻ tuổi, nhưng tài hoa hơn người đi theo.
- Ha ha ha, thì ra là vậy, ta nói tam đệ sao lại như người mất hồn như thế, hóa ra là lưu luyến bóng hồng ở nhà!
Triệu Húc nghe thấy lời giải thích của Tô Thức, lúc đó bật cười nói, về Tiết Ninh Nhi, y trước đây cũng từng nghe qua, nhưng vì bình thường quá bận rộn, căn bản không có thời gian để ý tới chuyện tình cảm nam nữ, càng chưa gặp qua đối phương, nhưng nghĩ tới danh tiếng lớn như vậy của Tiết Ninh Nhi, đoán rằng dung mạo và học vấn chắc chắn cũng thiên hạ vô song, khó trách đệ đệ của mình lại không nỡ rời xa như vậy.
Đối với sự hiểu lầm của Triệu Húc của Tô Thức, Triệu Nhan chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu, chả buồn giải thích, hoặc là cũng không cách nào giải thích, đối với những đại trượng phu như Triệu Húc và Tô Thức mà nói, gia đình chỉ là phụ thuộc sự nghiệp của bản thân, cho nên họ căn bản không vì gia đình mà vứt bỏ sự nghiệp, nhưng Triệu Nhan lại hoàn toàn khác, hắn là người luôn đặt gia đình lên trên hết, có thể nói thế giới quan, nhân sinh quan của hắn và Triệu Húc, Tô Thức hoàn toàn khác biệt, cho nên cho dù hắn muốn giải thích, e rằng Triệu Húc bọn họ cũng không hiểu, đặc biệt là kiểu người thích đem tiểu thiếp tặng cho người khác như Tô Thức, quan niệm về gia đình Triệu Nhan càng không có gì để nói với y.
- Đại ca, tên Gia Luật Hồng Cơ đó là người thế nào, chúng ta lần này phải chúc thọ gã, có điều gì phải chú ý không?
Triệu Nhan lúc này chuyển thẳng chủ đề sang chuyện họ đi sứ.
Nghe thấy Triệu Nhan hỏi tới chuyện này, Triệu Húc lập tức thu lại thái độ cười cợt, có chút nghiêm túc nói:
- Nói đến tên Gia Luật Hồng Cơ này, gã thực sự là người tài giỏi, tinh thông âm luật, giỏi thư họa, yêu thi phú, bản thân cũng thường làm thơ ban cho hạ thần, hơn nữa còn lấy hạ thần làm bạn thơ, có thể nói rất phong nhã, nhưng đồng thời y lại ham mê tửu sắc, thường không quan tâm tới triều chính, thêm nữa sùng tín Phật giáo, in ấn rộng rãi kinh Phật và xây dựng đền tháp, hao tốn tài lực cực kì, mấy năm nay thực lực của Liêu quốc luôn giảm xuống, có thể nói đều là vì Gia Luật Hồng Cơ, nhưng đối với Đại Tống chúng ta mà nói, lại là một chuyện tốt.
- Dĩnh Vương điện hạ nói không sai, Gia Luật Hồng Cơ người này nếu sinh ra trong gia đình bình thường, nhất định có thể trở thành anh tài hiếm có, đáng tiếc gã lại sinh nhầm làm bậc đế vương, mỗi ngày đều uống rượu mua vui không suy nghĩ triều chính, Liêu quốc có vị hoàng đế như vậy, tất nhiên sẽ suy thoái, quả thật là phúc của Đại Tống ta!
Lúc này Tô Thức cất giọng nói, cách nghĩ của y về Gia Luật Hồng Cơ hoàn toàn trùng khớp với Triệu Húc.
Triệu Nhan nghe thấy vậy cũng gật gật đầu, nhưng ngay sau đó hắn lại có chút xem thường nhìn Triệu Húc một cái, bởi vì Tống Duy Tông Triệu Cát tiếng tăm vang xa trong lịch sử Bắc Tống chính là con trai của Triệu Húc, bây giờ y nói gã Gia Luật Hồng Cơ đó không làm việc đàng hoàng, nhưng con trai y Triệu Cát càng kinh khủng hơn Gia Luật Hồng Cơ, cả ngày ngoài sa đọa tửu sắc ra, thì không bàn chính sự, kết quả không những trong nước bạo phát Tống Giang, khởi nghĩa Phương Tịch, đối ngoại càng thất bại thảm hại, cuối cùng bị nước Kim tiêu diệt, bản thân cũng sa vào kết cục chết mất xác tha hương, chỉ còn lại tiểu triều đình Nam Tống kéo dài tàn tạ, cho nên Triệu Cát còn không bằng gã Gia Luật Hồng Cơ đó, ít nhất Gia Luật Hồng Cơ không đánh mất cơ nghiệp của tổ tông.
Ba người vừa đi vừa nói về tình hình của Liêu quốc, lịch sử nước Liêu ở đời sau tuy có ghi lại, nhưng sau khi bị nước Kim tiêu diệt, làm những văn kiện lịch sử của nước Liêu đều bị thiêu hủy, thậm chí ngay cả tộc Khiết Đan vốn lớn mạnh cũng biến mất thần bí, kết quả dẫn đến những ghi chép của đời sau về Liêu quốc không nhiều, Triệu Nhan tiếp xúc còn ít hơn, nhiều nhất chỉ là hiểu biết về những nhân vật quan trọng như Gia Luật Hồng Cơ và Gia Luật Trọng Nguyên lúc bình sinh, nhưng đối với phong tục tập quán của nước Liêu thì biết rất ít, may thay cho dù là Triệu Húc hay Tô Thức, đều hiểu biết không ít về Liêu quốc, Triệu Nhan cũng lấy được rất nhiều tình báo liên quan tới Liêu quốc từ họ.
- Dĩnh vương điện hạ, bây giờ đã cách kinh thành thành mười dặm, mời hai vị điện hạ và Tô phó sứ xuống ngựa ngồi xe!
Đang lúc ba người Triệu Nhan đang nói chuyện, bỗng nhiên lại có một người quen lên trước nói, chính là cầm đầu tình báo bên cạnh Triệu Thự Hoàng Ngũ Đức, sứ đoàn và gián điệp trước nay tuy hai mà một, mỗi lần Đại Tống phái người đi Liêu quốc, cũng là cơ hội tốt để thu thập tình báo, đặc biệt là lần này còn có hai vị hoàng tử là Triệu Húc và Triệu Nhan, nên Triệu Thự cố ý phái Hoàng Ngũ Đức đi.
Nghe thấy lời của Hoàng Ngũ Đức, Triệu Húc lúc đó cũng gật đầu, Triệu Nhan lại cười chào hỏi lão, sau đó cùng Tô Thức xuống ngựa, lúc nãy khi ra khỏi thành sở dĩ cưỡi ngựa, là vì để trông uy vũ một chút, nhưng đường đi Liêu quốc xa xôi ngàn dặm, nếu bảo ba người Triệu Húc hằng ngày cưỡi ngựa, nhất định sẽ mệt chết, cho nên chỉ cần rời khỏi Đông Kinh, họ sẽ đổi qua ngồi xe ngựa.
Kì thực không chỉ ba người Triệu Húc và Triệu Nhan, các quan văn khác trong sứ đoàn cũng đều đổi qua ngồi xe ngựa, chỉ còn lại các tướng lĩnh trong hộ vệ cấm quân cưỡi ngựa đi, còn về các binh sĩ cấm quân bình thường, chỉ có thể dựa vào đôi chân của mình mà chạy bộ phía trước, điều này cũng không còn cách nào, ai bảo ngựa của Đại Tống cực thiếu, ngoài Tây quân và Hà Bắc quân có một ít kỵ binh ra, cấm quân kinh thành chỉ có tướng lĩnh mới có ngựa.
Đợi đến khi trời tối, Triệu Nhan bọn họ cuối cùng cũng tới trạm nghỉ chân trong một thị trấn nhỏ phía đông thành Đông Kinh nghỉ ngơi, trong thời gian tiếp đó, họ gần như đều trải qua trên đường, may mà chuyến hành trình của họ đều đã được an bài chu đáo rồi, hằng ngày đi bao xa, nghỉ ngơi ở trạm nghỉ chân nào đều được lên kế hoạch tỉ mỉ, thêm nữa sứ đoàn lại có hộ vệ cấm quân, vì vậy cả đoạn đường không hề có tên nào mù quáng ra cản trở, có thể nói là hết sức thuận lợi.
Mất gần một tháng, sứ đoàn của Triệu Nhan bọn họ cuối cùng cũng đến Doanh Châu nơi Đại Tống cách Liêu quốc gần nhất, Doanh Châu này không phải là Doanh Châu trên biển trong truyền thuyết, mà là một châu dưới lộ trị của Hà Bắc Đại Tống, vốn dĩ là quận Hà Gian của thời Tùy Đường, bây giờ bị Đại Tống và Liêu quốc phân thành hai, chỗ Đại Tống chiếm cứ gọi là Doanh Châu, sau này lại bị Tống Huy Tông đổi thành phủ Hà Gian.
Khi sứ đoàn Triệu Nhan bọn họ tới Doanh Châu, quan viên ở đó đều tới nghênh đón, những việc thế này trước giờ đều do Triệu Húc ứng phó, Triệu Nhan chỉ cần ở đằng sau y gật đầu mỉm cười là được, nhưng cũng chính lúc này, Triệu Nhan bỗng nhiên nhìn thấy một người trong đám quan viên đón tiếp mình, lúc đó có chút kì lạ lẩm bẩm:
- Sao người đó lại ở đây?