Mục lục
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùa thu vừa mới đến phương bắc, trời đất lập tức trở nên tiêu điều, nửa đêm Gia Luật Hùng bị gió thổi lạnh đến tỉnh ngủ, kết quả là không ngủ được. Vì thế, gã liền rời giường đốt bếp lò, mặc dù mới vừa vào mùa thu, nhưng mùa thu ở Yến Vân vốn rất lạnh, hơn nữa mấy năm nay thời tiết không bình thường, có khi chưa tới mùa thu thì tuyết đã rơi, vì thế cũng cần dùng đến bếp lò rồi. 

 Sau khi đốt bếp lò, trong phòng lập tức trở nên ấm áp hơn rất nhiều. Gia Luật Hùng lấy ra cái chăn dày vào mùa đông năm trước, trải trên giường làm đệm giường. Dù sao mùa đông ở nơi này thật sự là quá lạnh rồi, nhiều thêm một lớp ở dưới thân thì cũng có thể ấm áp một ít. 

 Nhưng kế tiếp Gia Luật Hùng nằm ở trên giường cũng lăn qua lăn lại ngủ không được, trong đầu nghĩ về lúc mình vẻ vang ở gia tộc ngày xưa, lại mở mắt ra thì nhìn thấy căn phòng gió lùa bốn phía ở trước mắt. Gia Luật Hùng không khỏi thở dài một tiếng, lúc trước mình chỉ sợ nằm mơ cũng không nghĩ đến, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, gã liền rơi vào tình cảnh này, chẳng những không được ăn ngon mặc đẹp, thậm chí mỗi ngày cơm đều không đủ no. 

 Chỉ là từ dòng họ của Gia Luật Hùng liền có thể biết xuất thân của gã là không tầm thường, tuy rằng họ Gia Luật cũng không nhất định đều là hoàng tộc, nhưng Gia Luật Hùng là hoàng tộc điển hình. Hơn nữa, có huyết thống rất gần với hoàng đế hiện tại là Gia Luật Tuấn. Có thể nói chỉ bằng xuất thân của gã thì có thể được một chức quan cao ở kinh thành, huống chi năng lực của Gia Luật Hùng cũng không tệ. Gã từng nhiều lần mang binh bình định phản loạn của người Nữ Chân ở phương bắc, lập không ít công lao, được mọi người xem là ngôi sao mới trong quân đội. 

 Đáng tiếc mắt nhìn người của Gia Luật Hùng không tốt lắm, lúc trước nhìn thấy Gia Luật Trọng Nguyên đắc thế, vì thế gã liền đầu quân vào Gia Luật Trọng Nguyên, theo ông ta cùng tạo phản ở phương bắc nước Liêu. Đáng tiếc không nghĩ tới cuối cùng Gia Luật Trọng Nguyên thất bại. Gã vừa thấy tình hình bất lợi liền lập tức dẫn theo hơn một ngàn thủ hạ phản bội Gia Luật Trọng Nguyên, đầu hàng Gia Luật Tuấn. 

 Vốn đối với loại tướng lĩnh dám phản bội như Gia Luật Hùng, Gia Luật Nhân Tiên đề nghị tử hình theo luật pháp. Nhưng Gia Luật Tuấn nể tình Gia Luật Hùng là đường thúc của mình, tạm tha cho đối phương một mạng, chỉ có điều tuy rằng Gia Luật Hùng còn sống, nhưng chức quan lại không giữ được. Cuối cùng được giao làm một đô đầu nho nhỏ, bị đày đến đóng ở biên giới hai nước Tống Liêu. 

 Vừa nghĩ tới những việc trên, Gia Luật Hùng không khỏi cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Lúc trước gã nở mày nở mặt ở kinh thành, đi lại đều có một đám người đi theo, bên người có không ít thị nữ xinh đẹp làm bạn. Không ít người đều nói tương lai gã có thể quản lý một thành, trở thành Đại vương, có thể nói là tiền đồ vô lượng. Đáng tiếc bởi vì theo sai người mà địa vị năm xưa đã mất, hiện tại chỉ có thể thủ ở trong trại nhỏ này, làm một đô đầu nho nhỏ. Mỗi ngày đều là trông ngóng hậu phương vận chuyển tiếp viện không bị muộn, nếu không hơn trăm người bọn họ đều sẽ đói bụng. 

 Vừa nghĩ tới vấn đề tiếp viện, Gia Luật Hùng nằm ở trên giường cũng cảm thấy trong bụng trống rỗng. Đêm qua uống chén canh hầm xương dê giống như là uống nước lã, bên trong ngoại trừ rau dại ngay cả dầu cũng không có, nhưng chuyện này cũng không kì quái. Bởi vì xương dê này đã sớm được nấu rất nhiều lần, nếu còn có hương vị thì mới kỳ quái, loại canh này trước kia Gia Luật Hùng chỉ xem như là nước rửa chén. Nhưng đêm qua gã lại thấy rất ngon, bởi vì bọn họ đã ăn sạch đồ tiếp viện rồi, xương dê này đã là thứ cuối cùng có thể ăn được. Nếu hậu phương không đến tiếp viện thì bọn họ có thể sẽ bị chết đói mất. 

 - Quan tiếp viện chết tiệt, sau này đừng để rơi vào trong tay ông đây, nếu không các ngươi sẽ biết mùi! 

 Gia Luật Hùng thấp giọng mắng vài câu, đám quan tiếp viện này đều biết lai lịch của gã, bọn họ vô cùng khinh thường với loại tướng lĩnh tạo phản như gã, vì thế mỗi lần đều cố ý tiếp viện muộn vài ngày, đối với chuyện này tuy rằng Gia Luật Hùng phẫn nộ, nhưng lại không có bất kỳ cách nào. 

 Đáng ra quân đội đóng tại biên giới Tống Liêu giống Gia Luật Hùng thì tiếp viện của bọn họ không thể chỉ do hậu phương cung cấp, còn có một nơi cung cấp rất quan trọng, đó là đánh cướp. Đây chính là xuôi nam tấn công Đại Tống đánh cướp một phen, nếu thu hoạch thật tốt thì lương thực đủ để vượt qua một mùa đông, thậm chí còn dư thừa, có thể thêm một ít thu nhập cho bọn họ. Nhưng mấy năm này binh lực của Đại Tống phát triển mạnh, đặc biệt là quân Hà Bắc đã được xây dựng lại, kết quả đám người Gia Luật Hùng vài lần xuôi nam đánh cướp chẳng những không có thu hoạch, ngược lại còn hao tổn không ít người mình. Kết quả này khiến bọn họ cũng không dám mạo hiểm nữa, ví dụ như hiện tại là thời cơ tốt để đánh cướp, nhưng bọn họ thà rằng ngủ nướng ở trong lều trại cũng không muốn đến Đại Tống chịu chết. 

 Thật vất vả nhịn đến hừng đông, Gia Luật Hùng lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, tùy tiện cầm áo da dê cũ khoác lên người rồi ra khỏi lều. Trại này tên là trại Khúc Hà, đối diện chính là Khúc huyện của Đại Tống. Nhưng Khúc huyện lại là một địa phương nghèo, trước kia bọn họ đánh cướp đều không muốn đến đây, mà vượt qua nơi này đánh đến những nơi ở phía sau Khúc huyện, nơi đó mới là nơi chân chính có đồ tốt. 

 Hiện tại mặt trời mới vừa ló ra khỏi chân trời, trong quân đội vẫn là một mảnh yên lặng, binh lính trong các lều trại đều đang ngủ say. Lại nói tiếp trước kia Gia Luật Hùng trị quân nghiêm khắc, mỗi ngày sớm trễ gì đều phải luyện binh. Nhưng từ khi đi đến địa phương quỷ quái trại Khúc Hà này, gã cũng hoàn toàn sa đọa rồi, dù sao cũng không có ai đến kiểm tra, vì thế gã cũng mặc kệ. Huống chi theo gã thấy thì mặc dù Đại Tống đã xây dựng lại quân Hà Bắc, nhưng chỉ đủ để phòng thủ, lực lượng tấn công không mạnh. Hơn nữa mấy năm nay luôn là bọn họ tấn công Đại Tống, chưa từng có trường hợp Đại Tống chủ động tấn công nước Liêu, vì thế gã căn bản không lo lắng về an toàn của trại. 

 Buổi sáng gió lạnh thấu xương, thổi vù vù không ngừng, khiến cho Gia Luật Hùng không khỏi nắm chặt áo da trên người, sau đó ngẩng đầu nhìn sắc trời, kết quả phát hiện trên đỉnh đầu trời đầy mây, điều này làm cho gã không kìm nổi lẩm bẩm một tiếng: 

 - Cái thời tiết mắc toi này, theo tình hình này thì phỏng chừng vài ngày nữa sẽ có tuyết rơi, đến lúc đó đám quan tiếp viện chó chết kia càng có lý do kéo dài việc tiếp viện. 

 Gia Luật Hùng vô cùng đói bụng, vì thế gã lập tức đi đến phòng bếp của quân đội, toàn bộ quân đội trừ gã và một trăm sĩ tốt thì chỉ có một đầu bếp già và con trai của ông ta, bình thường sẽ phụ trách nấu cơm cho bọn họ, hơn nữa sẽ ngủ ở căn phòng rách nát ở bên cạnh phòng bếp. Chỉ có điều khi Gia Luật Hùng tới đây thì phát hiện hai người đang ngủ say, tiếng ngáy truyền đi rất xa, xem ra vẫn chưa thức dậy giống với những người khác. 

 - Ầm ầm! 

 Gia Luật Hùng đưa chân đá vào cửa chính, sau đó lớn tiếng kêu lên: 

 - Lão Hoàng, lúc nào rồi mà ngươi còn chưa chịu rời giường nấu cơm? 

 - Ai vậy a? Mới sáng sớm mà kêu la cái gì? Không biết trong kho hàng ngay cả chuột còn không có sao? Còn muốn ông đây làm cơm gì chứ? 

 Đầu bếp già ở bên trong không biết người kêu cửa ở ngoài là Gia Luật Hùng, vừa mới tỉnh dậy liền lập tức mắng. 

 - Lão Hoàng, lão già ngươi không muốn sống nữa phải không? Nhanh mở cửa cho ta! 

 Tuy rằng Gia Luật Hùng thất thế, nhưng ít ra cũng là Đô Đầu, toàn bộ trại Khúc Hà đều thuộc quyền quản lý của gã, bây giờ nghe tên đầu bếp già này dám rống như vậy với gã, gã đương nhiên hết sức tức giận. 

 Lão Hoàng ở bên trong phỏng chừng cũng đã nghe ra người ở phía ngoài là Gia Luật Hùng, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến một trận thanh âm hốt hoảng, sau đó lại là một trận tiếng bước chân dồn dập, tiếp đó cửa phòng được mở ra, lộ ra một khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn. Khi ông ta nhìn thấy Gia Luật Hùng thì lập tức lộ ra một nụ cười nịnh nọt nói: 

 - Ai ôi! Hóa ra là Đô Đầu, tiểu lão nhân vừa rồi ngủ mớ nên không nghe ra thanh âm của đô đầu. Ngài chờ một chút, bây giờ tiểu lão nhân đi làm cơm cho ngài. 

 - Nấu cơm? Vừa rồi ngươi không phải nói trong kho hàng đã không còn gì rồi sao? Ngươi lấy cái gì để nấu cơm? 

 Gia Luật Hùng nghe được lời nói của lão Hoàng thì sững sờ, thậm chí không còn tức giận nữa. 

 - Ha hả, lương thực trong kho hàng đúng là hết rồi, nhưng con người luôn muốn ăn no. Ngày hôm qua tiểu lão nhân dẫn theo con trai đi đến sông bắt cá, tuy rằng không bắt được cá lớn nhưng lại bắt được không ít cá nhỏ. Ngoài ra còn có hơn mười con cóc, chỉ cần rửa sạch sẽ thì có thể ăn rất ngon! 

 Vẻ mặt Lão Hoàng nịnh nọt cười nói, vừa rồi ông ta không cẩn thận mắng Gia Luật Hùng vài câu, hiện tại đương nhiên muốn nịnh bợ gã một chút. Nếu không cha con bọn họ sẽ chịu khổ. 

 Vừa nghe nói có cá và cóc để ăn, Gia Luật Hùng lập tức cảm thấy trong bụng càng đói, gã cũng không thèm để ý, lập tức sai lão Hoàng đi làm cơm. Gã cũng không rời đi, cầm một cái ghế đặt ngay ở cửa phòng bếp ngồi xuống. Lại nói tiếp bên cạnh trại Khúc Hà bọn họ có một con sông khá lớn tên là Khúc Hà, chảy từ nước Liêu đến Đại Tống. Đây cũng là nguồn gốc của hai cái tên trại Khúc Hà và Khúc huyện ở đối diện. Binh lính trại Khúc Hà bởi vì thường xuyên ăn không no, lại không dám xuôi nam đánh cướp nên chỉ có thể kiếm thức ăn ở trong sông. Chỉ có điều hiện tại rất khó tìm được cá lớn, lão Hoàng có thể bắt được một ít cá nhỏ và cóc đã xem như không tệ rồi. 

 Chỉ thấy lão Hoàng bưng một cái thùng gỗ từ trong phòng mình đi ra, bên trong có nửa thùng nước, trong nước là cá nhỏ và cóc, phần lớn đều còn sống. Lão Hoàng thành thục làm cá và cóc sạch sẽ, sau đó đốt lửa nấu canh, dù sao thì cũng không nhiều lắm. Ba người đàn ông trưởng thành như cha con lão Hoàng và Gia Luật Hùng chắc chắn là ăn không no, vì thế chỉ có thể nấu canh húp nước cho mau no. 

 Tuy rằng trong kho hàng không có lương thực, nhưng đồ gia vị cũng không thiếu, lão Hoàng làm cơm đã nửa đời người, tay nghề cũng không tệ, rất nhanh đã làm một nồi nước thơm lừng bốn phía. Những sĩ tốt trong trại ngửi được mùi thơm đều bò đến, còn tưởng rằng hôm nay có cái ăn, vì thế mọi người đều rất kích động. Lại không nghĩ rằng mới đến phòng bếp thì đã bị lão Hoàng đuổi đi. Bởi vì những thứ trong nồi là do cha con bọn họ tự đi bắt, nhiều lắm là mời một mình Gia Luật Hùng ăn, nếu các sĩ tốt khác muốn ăn thì tự đi đến sông mà bắt, đây đã là quy củ bất thành văn trong trại rồi. 

 Bởi vì cái gọi là há miệng mắc quai, Gia Luật Hùng cũng giúp lão Hoàng nói chuyện, để cho binh lính thủ hạ tự đi tìm thức ăn. Dù sao trong tay gã cũng không có chút lương thực nào, có thể nói thân là một đô đầu không tự giấu lương thực cho riêng mình đã coi như không tệ rồi. Nhưng đám sĩ tốt này không quan tâm đến chuyện này, nhìn thấy Gia Luật Hùng có ăn còn bọn họ không có, không ít người đều ở sau lưng chửi rủa gã. 

 Đối với đám người dám mắng gã sau lưng, Gia Luật Hùng coi như không thấy, dù sao đô đầu như gã vốn không có lý tưởng, thậm chí mắt của gã còn nhìn chằm chằm vào canh thịt của lão Hoàng, thật vất vả đợi cho canh thịt nấu xong, lão Hoàng vui vẻ đưa một chén cho Gia Luật Hùng trước. Nhưng khi Gia Luật Hùng đang chuẩn bị uống thì chợt phát hiện canh trong chén sóng sánh dữ dội. Ngay sau đó chợt nghe thấy một trận tiếng gầm rú quen thuộc, điều này làm cho gã sợ hãi nói: 

 - Kỵ binh? Đội kỵ binh đến từ nơi nào vậy?

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Nghe bên ngoài truyền đến tiếng gầm rú quen thuộc khi kỵ binh chạy trốn, Gia Luật Hùng lúc đầu cũng không kịp phản ứng, cho rằng đó là đội kỵ binh nào đó của nước Liêu bọn họ đến đây. Dù sao thì trước kia Đại Tống luôn nằm trong tình trạng thiếu ngựa, số lượng kỵ binh rất ít, mà lắng tai nghe tiếng kỵ binh bên ngoài thì biết số lượng không dưới ba bốn ngàn, vì thế gã căn bản không nghĩ là quân của Đại Tống. 

 Kỵ binh có quy mô lớn như vậy đến đây, bất kể như thế nào Gia Luật Hùng cũng phải ra ngoài nhìn một cái. Gã lập tức dừng ăn cơm, phân phó lão Hoàng giữ lại chén cơm này, lát nữa gã trở về ăn tiếp. Sau đó gã vội vàng chạy ra ngoài chuẩn bị xem đội quân kia, nếu gặp phải người quen có quan hệ không tệ thì mình phải mặt dày đòi chút lương thực, nếu không lương thực chỗ bọn họ thật sự không chống đỡ được nữa. 

 Nhưng không đợi Gia Luật Hùng đi ra khỏi trại, một đám binh lính vừa mới đi ra ngoài tìm thức ăn bò vào, vừa chạy vừa hoảng sợ hét to: 

 - Không... Không xong, quân Tống giết vào đây rồi! 

 - Khốn khiếp, ta thấy ngươi đói hoa mắt rồi, lúc này sao có thể có quân Tống được? 

 Gia Luật Hùng nghe đến đó lại không kìm nổi cơn giận nói, gã căn bản không tin trên đất của nước Liêu lại xuất hiện kỵ binh của nước Tống. Nhưng rất nhanh gã liền tin ngay, bởi vì gã thấy một đội quân kỵ binh nước Tống xông vào cửa trại như tia chớp, đang chém giết quân Liêu chạy trốn bốn phía, trong lúc nhất thời đầu rơi máu chảy, nhuộm đỏ sáng sớm mùa thu này. 

 Trại Khúc Hà chỉ có hơn một trăm tên quân Liêu, hơn nữa còn là một đám đói sắp chết, lại thêm vào Gia Luật Hùng vô dụng, trị quân lỏng lẻo, vì thế căn bản không có bất kỳ phòng bị nào. Kết quả bị ba nghìn kỵ binh Đại Tống tập kích giết vào một cách rất dễ dàng, thủ hạ của Gia Luật Hùng bị giết hơn một nửa, những người còn lại đều buông vũ khí đầu hàng. Dù sao bọn họ cũng không phải là tinh binh, nếu không thì cũng đã không được đưa đến nơi này chịu đói. Lúc mới bắt đầu Gia Luật Hùng còn muốn liều mạng tận trung với nước, nhưng vừa nghĩ tới nỗi khuất nhục vài năm nay của mình, hơn nữa đến bây giờ lại còn bụng đói, điều này làm cho gã quyết định buông vũ khí đầu hàng. Dù sao thì trước đó gã cũng đã phản bội nước Liêu một lần, thêm một lần nữa cũng không sao. 

 Ba nghìn kỵ binh này rõ ràng không chỉ dùng để tấn công trại Khúc Hà, nơi này rất có thể là một trong những cứ điểm mà bọn họ cần tiêu diệt, vì thế sau khi nhìn thấy đám người Gia Luật Hùng đầu hàng thì chỉ có mười mấy người trông coi tù binh. Sau đó những người còn lại giết vào nước Liêu nhanh như một cơn gió. 


 Gia Luật Hùng nhìn thấy chỉ có vài người coi giữ tù binh, trong lòng vốn đang tính toán nhân cơ hội chạy trốn, đáng tiếc không đợi gã hành động thì chợt nghe thấy bên ngoài trại truyền đến tiếng chạy bộ rầm rầm. Lấy kinh nghiệm của gã thì lập tức biết được đây là bộ binh ở tiền tuyến, hơn nữa số lượng tuyệt đối không ít hơn một vạn người. Điều này làm cho gã trở nên thành thật, dù cho gã là bá vương được chuyển thế thì cũng không thể chạy thoát khỏi một vạn người. 

 Những gã tù binh khác nghe được động tĩnh ở bên ngoài, sắc mặt đều trắng bệch, tất cả đều rúc vào một chỗ không dám nhúc nhích. Đám tù binh bọn họ được giam giữ trong một góc của trại, cách phòng bếp rất gần, thậm chí Gia Luật Hùng còn có thể nghe được mùi canh cá mà vừa rồi lão Hoàng làm. Nhưng khiến gã cảm thấy kỳ quái là gã không nhìn thấy cha con lão Hoàng trong đám tù binh, theo lý thuyết thì bọn họ không cần lên chiến trường nên không thể bị quân Tống giết chết, chẳng lẽ bọn họ thừa dịp loạn lạc chạy trốn rồi sao? 

 Ngay lúc Gia Luật Hùng nghi hoặc thì bộ binh rốt cục đi tới phía ngoài trại. Ngay sau đó liền thấy một đội tướng lĩnh của quân Tống đi tới, hơn nữa những người này không đến chỗ khác mà đến trước mặt đám tù binh bọn họ. Trong đó người cầm đầu có thân hình cao lớn tướng mạo uy vũ, nhưng tuổi cũng không lớn lắm. Gia Luật Hùng cảm thấy đối phương còn nhỏ hơn cả cháu của gã là hoàng đế Gia Luật Tuấn. Có thể thống lĩnh một đội quân ở tuổi này, điều này nói rõ đối phương hoặc là có lai lịch khó lường, hoặc là có tài năng hơn người. 

 - Ha hả, vị nào là Gia Luật Hùng, Gia Luật tướng quân? 

 Tướng quân trẻ tuổi cầm đầu quét mắt một vòng đám tù binh này, sau đó mỉm cười mở miệng hỏi. Lẽ ra Gia Luật Hùng thân là Đô Đầu, quân phục trên người sẽ khác với các tướng sĩ bình thường, chỉ có điều trại Khúc Hà quá nghèo, vài năm cũng không phát lấy một bộ quân phục, hơn nữa Gia Luật Hùng trị quân lỏng lẻo, vì thế thủ hạ thích mặc gì cũng được. Ngay cả bản thân gã cũng chỉ mặc một cái áo da dê, không trách được quân Tống không nhận ra gã. 

 - Tại hạ chính là Gia Luật Hùng! 

 Gia Luật Hùng lúc này đứng ra nói, kỳ thật gã cũng không muốn đứng ra, bởi vì gã lo lắng bị người Tống trả thù. BDù sao mấy năm trước gã không ít lần mang người xuôi nam cướp bóc, nhưng những tên tù binh khác sau khi nghe được lời nói của tên tướng quân Đại Tống đều nhìn về phía gã, tương đương với không đánh đã khai, cho nên gã không muốn đứng ra cũng không được. 

 Tướng quân trẻ tuổi đánh giá Gia Luật Hùng từ trên xuống dưới, cuối cùng mới mở miệng nói: 

 - Nghe danh Gia Luật tướng quân đã lâu, tại hạ chỉ huy sứ của Đại Tống Hô Diên Khánh, có một số việc muốn thương lượng với Gia Luật tướng quân! 

 - Hô Diên Khánh! 

 Nghe được cái tên này, Gia Luật Hùng đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó vẻ mặt kinh ngạc nói: 

 - Tướng quân chính là Hô Diên Khánh người mang quân nhảy dù xuống phủ Hưng Khánh, sau đó đánh sập cửa thành? 

 - Ha hả, không ngờ Gia Luật tướng quân cũng biết đến tên của tại hạ! 

 Hô Diên Khánh nghe đến đó cũng cười nói, y đến Khúc huyện, sau khi nghỉ ngơi và chỉnh đốn hai ngày thì được Dương Hoài Ngọc bổ nhiệm làm tướng quân cánh trái, dẫn nhân mã của mình tiến quân đến trại Khúc Hà này. Đội kỵ binh vừa rồi chính là quân tiên phong của y, phụ trách quét sạch các chướng ngại nhỏ trên đường hành quân. 

 - Danh tiếng của Hô Diên tướng quân ai không biết, mạt tướng thất bại dưới tay của tướng quân cũng coi như là không lỗ rồi! 

 Gia Luật Hùng lập tức lộ ra vẻ mặt bội phục nói, tuy rằng lập trường bất đồng, nhưng cũng không thể ngăn gã kính nể Hô Diên Khánh. Lúc trước sau khi Tây Hạ bị diệt quốc, không ít tin tức trong chiến tranh được truyền ra, trong đó truyền lưu rộng nhất chính là đám người Hô Diên Khánh dùng khinh khí cầu tập kích phủ Hưng Khánh. Thậm chí nước Liêu còn cố ý tổ chức một cuộc thảo luận giữa các tướng lĩnh, chẳng may sau này quân Tống dùng loại thủ đoạn này công thành, bọn họ nên ứng đối như thế nào, vì thế Gia Luật Hùng hết sức quen thuộc với cái tên Hô Diên Khánh. 

 Hô Diên Khánh vô cùng điềm đạm, cũng không vì lời nói của Gia Luật Hùng mà đắc ý vênh váo, ngược lại khiêm tốn vài câu. Sau đó lại mời đối phương đến phòng bên cạnh, dường như là có lời gì muốn nói với gã, điều này làm cho trong lòng Gia Luật Hùng kỳ quái, nhưng gã hiện tại đã là tù binh rồi, đương nhiên phải nghe theo đối phương. 

 Bên cạnh nơi giam giữ tù binh chính là phòng bếp, bên trái phòng bếp là kho lương, bên phải là chỗ ở của cha con lão Hoàng. Trong phòng bếp vừa dơ vừa lộn xộn, chỗ ở của cha con lão Hoàng còn bẩn hơn cả phòng bếp, vì thế Hô Diên Khánh trực tiếp dẫn theo Gia Luật Hùng đi vào kho lương. Dù sao lương thực nơi này đã sớm hết sạch rồi, ngay cả chuột còn không thấy, vì thế hết sức sạch sẽ, nhưng Gia Luật Hùng mới vừa bước vào thì nhìn thấy hai người mà gã không ngờ đến. 

 - Lão Hoàng? Ngươi... Cha con các ngươi tại sao lại ở chỗ này? 

 Gia Luật Hùng có chút trợn mắt há hốc mồm nói, bởi vì gã nhìn thấy cha con lão Hoàng đang nhàn nhã ngồi ở trong kho lương, cầm chén sứ to trong tay, đang uống từng ngụm canh cá. 

 - Ha hả, Đô Đầu tới rất đúng lúc, canh ngươi sai chúng ta để cho ngươi vẫn còn nóng, có câu Trời đất bao la cái bụng vẫn là lớn nhất, hay là ngài lấp đầy bụng trước rồi tán gẫu cùng Hô Diên tướng quân cũng không muộn. 

 Chỉ thấy lão Hoàng bình tĩnh cười cười, sau đó tự mình cầm chén canh cá ở bên cạnh đưa đến trước mặt Gia Luật Hùng, chỉ có điều nụ cười trên mặt không có nửa phần nịnh nọt. Điều này làm cho Gia Luật Hùng không khỏi ngẩn người, thẫn thờ một lúc lâu. 

 - Ha ha, Gia Luật tướng quân không cần bất ngờ, lão Hoàng là người của Hoàng Thành Ty Đại Tống chúng ta, mấy năm nay được tướng quân quan tâm không ít! 

 Lúc này Hô Diên Khánh cười mở miệng nói, cha con lão Hoàng chính là thám tử của Hoàng Thành Ty ẩn nấp ở nước Liêu, hơn nữa chức vị trong Hoàng Thành Ty cũng không thấp. Lần này y dẫn quân tấn công trại Khúc Hà chính là vì thu được tình báo của cha con lão Hoàng, đây cũng là nguyên nhân mà y cố ý dẫn một mình Gia Luật Hùng đến nói chuyện. 

 Gia Luật Hùng cũng không phải là kẻ ngốc, sau khi biết được thân phận của cha con lão Hoàng, hơn nữa biểu hiện vừa rồi của Hô Diên Khánh đã khiến gã lờ mờ đoán được. Nghe được Gia Luật Hùng nói như thế, Hô Diên Khánh và lão Hoàng liếc nhau, cuối cùng mở miệng nói: 

 - Gia Luật tướng quân quả nhiên rất sảng khoái, lại nói tiếp tướng quân vốn có tiền đồ rất tốt, đáng tiếc lại bởi vì dính líu tới Gia Luật Trọng Nguyên mà bị rơi vào tình trạng như hiện nay, thật sự là tiếc cho tài năng của tướng quân. Vì thế tại hạ cảm thấy không bằng tướng quân đầu hàng Đại Tống, sau này tướng quân tuyệt đối không thiếu vinh hoa phú quý đâu! 

 Tuy rằng Gia Luật Hùng thất thế, nhưng tài năng của gã không ai có thể phủ nhận, đương nhiên như vậy thì vẫn chưa đủ để khiến cho quân đội Đại Tống và Hoàng Thành Ty tích cực chiêu dụ như vậy. Nguyên nhân chủ yếu vẫn là trước kia Gia Luật Hùng từng nhậm chức nhiều năm ở Yến Vân, gã hết sức quen thuộc với địa hình và bố trí binh lực ở nơi này. Nếu có thể được gã giúp đỡ thì Đại Tống có thể rút ngắn thời gian chiếm được Yến Vân. 

 Nghe được lời chiêu dụ của Hô Diên Khánh, Gia Luật Hùng cũng không lộ ra thần sắc khác thường, thậm chí gã biết đối phương nhất định là nhìn trúng mình hiểu rõ về bố trí của quân Liêu ở biên giới. Chuyện này rất quan trọng đối với quân Tống, chỉ có điều trong lúc nhất thời gã còn có chút do dự, tuy rằng hiện tại gã rất thê thảm, nhưng nói như thế nào thì gã cũng là người thuộc hoàng thất nước Liêu, hiện tại muốn gã lập tức đầu hàng nước Tống, trong lòng gã có chút không được tự nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK