Chương 910
Đêm hôm đó, hạm đội của Triệu Giai bọn họ căn bản không có nghỉ ngơi và chỉnh đốn ở cảng Thần Châu mà lập tức lần nữa triệu tập tất cả tướng sĩ, sau đó suốt đêm lên đường rời khỏi cảng Thần Châu, vốn là đi lúc đêm vô cùng nguy hiểm, tuy nhiên trải qua nhiều năm phát triển như vậy, Đại Tống gần như đã nắm rõ mọi tuyến đường biển, lại thêm các phát minh công cụ hàng hải khiến cho việc đi vào đêm căn bản không phải là chuyện mới mẻ gì.
Thuyền van chuyển lương thực sau khi không giảm tốc độ, chiến hạm của Triệu Giai bọn họ gần như là chạy với tốc độ gấp đôi ban đầu, đặc biệt là sau khi trời sáng, tốc độ của chiến hạm lại tăng rất nhanh, chỉ dùng vỏn vẹn không đến hai ngày đã đến được ngoài biển thành Khai Châu.
Khai Châu thành nằm ở cửa biển của sông Áp Lục, trong đó hai mặt đều là nước, chỉ có phía bắc và phía tây là đất liền, vốn dĩ với địa hình như vậy, muốn vây khốn thành Khai Châu vô cùng khó khăn, bởi vì cho dù là bao vây lấy thành Khai Châu từ đất liền nhưng quân Liêu trong thành vẫn có thể chạy thoát từ đường biển.
Tuy nhiên rõ ràng là người Nữ Chân hiểu biết rất rõ về tình hình thành Khai Châu, bởi vậy lúc bọn họ đánh bất ngờ, không trực tiếp vây khốn từ lục địa mà trực tiếp đánh lén cảng Châu Thành, một mồi lửa đốt rụi thuyền ở cảng và trong cảng, sau đó lúc này mới vây khốn thành Khai Châu, lúc đầu quân Liêu trong thành Khai Châu còn dự định phá vòng vây nhưng vừa giết ra cổng thành đã bị người Nữ Chân với binh lực ít hơn họ đánh cho đại bại trở về, sau vài lần liên tiếp, không còn ai dám phá vòng vây nữa.
Trên kỳ hạm hiệu Sơn Đông của phân hạm số 7, chỉ thấy sau khi Chu tướng quân nói xong tình huống của thành Khai Châu, lúc này mới nói với các vị hạm trưởng ngồi bên dưới:
- Tình huống của thành Khai Châu chính là như thế, chúng ta muốn cứu Thái tử Liêu Quốc ra không phải là việc khó gì, chỉ cần dùng hoa pháo xử lý sạch người Nữ Chân đang chiếm cứ bến cảng là xong, có điều lần này không dễ gì mới giao thủ với người Nữ Chân, dù thế nào chăng nữa cũng phải cho chúng một bài học nhớ đời, cho nên các vị có biện pháp hay nào không?
Nghe thấy Chu tướng quân muốn giáo huấn người Nữ Chân, liền có không ít người tán đồng, tuy nhiên về phần phải giáo huấn người Nữ Chân ra sao, đây không phải là chuyện đơn giản. Bởi vậy phía dưới cũng bàn luận xôn xao, qua một hồi lâu, chỉ thấy vị Vương hạm trưởng râu ria rậm rạp kia đứng lên nói:
- Tướng quân, chúng ta mặc dù là hải quân nhưng thực lực tác chiến trên đất liền cũng không tệ, lại thêm trên thuyền chúng ta lại có trang bị hoả khí, cho nên ta cảm thấy sau khi quét sạch bến cảng thành Khai Châu, chúng ta có thể trực tiếp đổ bộ, sau đó giao chiến chính diện với người Nữ Chân. Để chúng biết sự lợi hại của hoả khí Đại Tống chúng ta.
Đề nghị của vị Vương hạm trưởng này cũng đúng quy củ, toàn bộ chiến sĩ hải quân của phân nhánh hạm đội này của họ cộng lại cũng có trên vạn người, lại thêm trang bị hoả khí, đối phó với mấy ngàn người Nữ Chân căn bản không có vấn đề gì.
Tuy nhiên khi Vương hạm trưởng vừa dứt lời liền thấy có người đứng ra phản
đối:
Tướng quân, mạt tướng cảm thấy biện pháp của Vương hạm trưởng không ổn, tuy rằng uy lực của hoả khí rất mạnh nhưng chúng ta trước giờ chưa từng chân chính giao thủ với người Nữ Chân, cũng không hiểu về cách đánh của chúng. Tuy nhiên từ việc bọn chúng có thể lấy binh lực mấy nghìn mà khiến cả Liêu Quốc long trời lở đất thì có thể nhìn ra được, thực lực của đám người Nữ Chân này tuyệt đối không yếu, cho nên chúng ta cũng không thể quá xem nhẹ đối phương, vì vậy mạt tướng cho rằng tuỳ tiện giáp mặt giao chiến với người Nữ Chân thật sự có chút mạo hiểm.
Nghe thấy lời của vị hạm trưởng này, Triệu Giai đứng trong đám người cũng không khỏi gật đầu tán đồng, lần này chỉ là đi cứu Thái tử Liêu Quốc cho nên căn bản không cần phải cứng đối cứng với người Nữ Chân, dù sao thì bọn họ cũng không rõ lắm về kẻ địch, nếu chẳng may chịu thiệt trên chiến trường, vậy sẽ chỉ tạo thành thương vong không cần thiết, e là Chu tướng quân cũng sẽ khó ăn nói với cấp trên.
- Trên chiến trường sao có thể không có người chết, hoa pháo của chúng ta tầm bắn hữu hạn, không có khả năng vượt qua thành Khai Châu đánh tới người Nữ Chân bên kia, cho nên chỉ có thể đổ bộ giao chiến với kẻ địch. Hơn nữa với thuc lực của nguoi Nữ Chan cung can bản khong the lam đối thủ của hoa khí của chúng ta. Cho nên ta cảm thấy vẫn là nên đổ bộ tác chiến!
Vương hạm trưởng lúc này có chút không phục nói, trước đó tuy rằng y phản đối xuất binh, nhưng nếu Chu tướng quân đã quyết định, vậy thì y sẽ dốc toàn lực phối hợp đánh cho trận này thắng thật đẹp.
Đối với lời của Vương hạm trưởng, có người phản đối cũng có người tán thành, hơn nữa còn là số người tán thành chiếm đa số, bởi vì nếu muốn cho người Nữ Chân một bài học nhớ đời, nếu không đổ bộ tác chiến e là căn bản không làm được, tuy nhiên lúc này Triệu Giai lại nghĩ đến biện pháp khác, cho nên khi mọi người đang không ngừng tranh cãi, chỉ thấy y bỗng đứng ra nói:
- Tướng quân, có lẽ là chúng ta nên liên lạc một chút với người Liêu Quốc ở trong thành.
Ngay khi Triệu Giai bọn họ thương nghị quân tình, trong thành Khai Châu lại là cảnh lòng người bàng hoàng, Gia Luật Diên Hi vẻ mặt kinh hoảng ngồi trong phủ tri châu, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, trong ánh mắt cũng mang theo vài phần sợ hãi, dường như lo lắng người Nữ Chân bất cứ lúc này cũng có thể giết vào vậy.
Tuy nhiên lúc này, bỗng nhiên chỉ thấy một vị tướng quân trẻ tuổi đằng đằng sát khí tiến vào, sau đó hành lễ với Gia Luật Diên Hi:
- Không công thành? Không công thành là tốt, chỉ cần bọn chúng không công thành, bản Thái tử liền an toàn, còn về những viện quân kia tổn thất một chút cũng không hề gì.
Gia Luat Dien Hi nghe thay bẩm bao của vị tướng quan trẻ tuổi này lập tức vỗ ngực nói, gương mặt cuối cùng cũng giãn ra một ít.
Tuy nhiên lời của Gia Luật Diên Hi lại khiến cho vị tướng quân trẻ tuổi đối diện nhướn mày, trong ánh mắt cũng lộ ra vài phần chán ghét, dù sao thì y cũng là quân nhân, nhìn thấy không ngờ Gia Luật Diên Hi lại không xem trọng tính mạng của tướng sĩ, trong lòng đương nhiên là rất không thoải mái.
- Tiêu tướng quân, ngươi cảm thấy người Nữ Chân bên ngoài khi nào sẽ lui binh, khi nào chúng ta có thể về đến Liêu Dương phủ?
Lúc này Gia Luật Diên Hi lần nữa vội vàng mở miệng hỏi, gã tuyệt đối không ngờ chỉ một lần đi tuần tra bình thường lại gặp nguy hiểm lớn đến thế, sớm biết như vậy, bất kể thế nào gã cũng sẽ không đến Khai Châu nơi này.
Vị tướng quân trẻ tuổi ở đối diện tên Tiêu Địch Liệt, y là đứa con cả kia của Tiêu Nham Thọ, trước đây y luôn đi theo phụ thân, giúp ông quét sạch người Nữ Chân, nhưng hiện giờ trong nội bộ Liêu Quốc bọn họ mâu thuẫn gay gắt, triều đình lại bị Gia Luật Ất Tân vốn bất hoà với phụ tử họ nắm giữ, khắp nơi chèn ép bọn họ, thậm chí trong triều còn xuất hiện cả gian tế, ngay cả kế hoạch tác chiến của họ cũng có thể bị người Nữ Chân biết trước, cho nên phụ tử của họ cho dù là có bản lĩnh lớn hơn đi chăng nữa cũng không thể hoàn toàn quét sạch người Nữ Chân, hiện giờ có thể làm suy yếu thực lực của một bộ phận người Nữ Chân đã là chuyện rất không dễ dàng rồi.
Lần này Gia Luật Diên Hi ra khỏi kinh tuần tra, Tiêu Nham Thọ vừa vặn trú đóng ở Liêu Dương phủ không xa, ông lo lắng cho an toàn của Gia Luật Diên Hi cho nên phái nhi tử đến đích thân hộ vệ, vốn là theo kế hoạch của Gia Luật Diên Hi thì không cần đến Khai Châu nơi này, nhưng Gia Luật Diên Hi nghe nói phía đông của Khai Châu chính là Cao Ly, trong thành Khai Châu cũng có không ít mỹ nữ Cao Ly, cho nên không ngờ gã lại tha thiết mong chờ mà chạy đến Khai Châu, kết quả cũng không biết là như thế nào mà để bị lộ tin tức, bị người Nữ Chân chặn lại ở thành Khai Châu.
- Thái tử điện hạ, mấy năm này người Nữ Chân càng lúc càng giảo hoạt, bọn chúng không xuất động thì thôi, hễ xuất động, nhất định sẽ không tay không mà về, bây giờ xem ra bọn chúng muốn lợi dụng chúng ta để vây đánh viện binh, nhưng ta lo là đợi sau khi bọn họ phục kích viện binh xong, sẽ lập tức xoay đầu tấn công thành Khai Châu, đến lúc đó với binh lực trong thành e là căn bản không thể chống lại đám người Nữ Chân đó, cho nên hiện giờ quan trọng nhất là phải nghĩ cách để phá vòng vây, như vậy mới có thể đảm bảo cho an toàn của Thái tử điện hạ.
Tiêu Địch Liệt lúc này lại nói, tuy là y có chút bất mãn với vị Thái tử Gia Luật Diên Hi này nhưng cũng biết thân phận của đối phương thực sự là quá trọng yếu, nếu quả thật rơi vào tay người Nữ Chân, e là ngay cả phụ thân của y cũng sẽ phải chịu liên lụy.
- Vậy ... vậy phải làm sao bây giờ, bến cảng của Khai Châu đã bị huỷ, người Nữ Chân lại thủ ở ngoài thành, chúng ta làm sao có thể phá vòng vây ra ngoài?
Gia Luật Diên Hi nghe thấy lời của Tiêu Địch Liệt, lập tức lần nữa hoảng lên nói, y đã sống an nhàn sung sướng từ nhỏ, đây là lần đầu tiên y gặp phải chuyện nguy hiểm như thế này, cho nên sau khi bị vây khốn, y đã không còn chút tỉnh táo nào nữa.
- Thái tử điện hạ không cần hoảng, mạt tướng nhìn ra được ý đồ của người Nữ Chân, phụ thân ta cùng các thủ hạ khẳng định cũng có thể nhìn ra được, cho nên người Nữ Chân muốn mai phục viện quân cũng không phải là chuyện dễ dàng, ngoài ra bến cảng của Khai Châu mặc dù đã bị huỷ, nhưng trong thành còn có hơn ngàn tướng sĩ, chỉ cần giao những tướng sĩ này cho mạt tướng chỉ huy, chưa hẳn là không đủ sức để đánh một trận với người Nữ Chân!
Tiêu Địch Liệt lúc này lần nữa nói.
Nói ra thì Tiêu Địch Liệt cũng cảm thấy vô cùng ấm ức, lần này thân là thống lĩnh hộ vệ của Gia Luật Diên Hi, y chỉ dẫn theo một ngàn người, nếu giao hơn ngàn thủ quân của thành Khai Châu cho y chỉ huy, cho dù là không thể đánh lui người Nữ Chân nhưng thủ thành thì tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng tướng phòng giữ thành Khai Châu bên này lại là người của Gia Luật Ất Tân, căn bản không nghe chỉ huy của y, càng không muốn giao ra binh quyền, thậm chí còn chống đối y, lúc trước chính đối phương đã mấy lần xúi giục Gia Luật Diên Hi tuỳ tiện phá vòng vây, kết quả chẳng những không thể phá vòng vây ra ngoài mà ngược lại còn hao binh tổn tướng, điều tồi tệ nhất là còn khiến cho sĩ khí trong thành xuống dốc không phanh, tuy nhiên cho dù là như thế, đối phương vẫn khư khư giữ chặt binh quyền không chịu giao ra, cho nên y mới muốn để Gia Luật Diên Hi ra mặt, đoạt lấy binh quyền trong tay đối phương.
- Cái này ...
Gia Luật Diên Hi tuy rằng nhát gan nhưng vẫn hiểu rõ thế cục trong triều, hơn nữa y cũng biết tướng phòng giữ Khai Châu là người của Gia Luật Ất Tân, hiện giờ Gia Luật Ất Tân đang một tay che trời trong triều, ngay cả vị Thái tử như y cũng phải vô cùng dè chừng Gia Luật Ất Tân, nếu hiện giờ y bảo tướng phòng giữ giao binh quyền cho Tiêu Địch Liệt, mà phụ tử Tiêu Địch Liệt lại là đối thủ chính trị của Gia Luật Ất Tân, điều này khẳng định sẽ khiến Gia Luật Ất Tân hoài nghi y và phụ tử Tiêu Địch Liệt cấu kết với nhau, nếu vậy, nói không chừng Gia Luật Ất Tân sẽ nảy sinh địch ý với y, thậm chí cái ghế Thái tử này y cũng sẽ ngồi không vững nổi.
Tiêu Địch Liệt thỉnh cầu Gia Luật Diên Hi có thể đồng ý giao hết quân coi giữ trong thành cho y chỉ huy, như vậy bất kể là phòng thủ hay là phá vây, y chắc chắn bảo vệ tốt an toàn của Gia Luật Diên Hi, đáng tiếc Gia Luật Diên Hi lại băn khoăn đến thế lực Gia Luật Ất Tân, cho nên cuối cùng cự tuyệt đề nghị của Tiêu Địch Liệt, điều này làm cho y cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Khi trời tối, Tiêu Địch Liệt đi tuần tra trên thành như thường lệ, tướng canh phòng trong thành tên là Gia Luật Sở Luật, là cháu họ hàng xa của Gia Luật Ất Tân, Gia Luật Sở Luật sau khi biết thân phận của Tiêu Địch Liệt, đối với y cũng là mọi cách bài xích, tự mình không có bản lĩnh bảo vệ Gia Luật Diên Hi phá trùng vây thì cũng thôi, ngược lại còn kiên trì không chịu giao binh quyền ra, hơn nữa mọi nơi mọi lúc còn xa lánh Tiêu Địch Liệt, tỷ như một ngàn tướng sĩ thủ hạ của Tiêu Địch Liệt chính là đã bị gã sắp xếp đến phòng thủ ở phía đông thành, nhưng phía đông thành Khai Châu chính là sông Áp Lục, qua sông Áp Lục chính là Cao Ly, người Nữ Chân căn bản không có khả năng công thành từ mặt đông, thậm chí người Nữ Chân căn bản không có phái người đến bên này, bởi vì có sông Áp Lục ngăn cản, quân Liêu trong thành muốn từ nơi này chạy trốn cũng không có khả năng, cho nên những thủ hạ này của Tiêu Địch Liệt căn bản chẳng có tác dụng gì.
Tuy nhiên cho dù là như thế, Tiêu Địch Liệt cũng không có vì vậy mà buông lỏng cảnh giác, mỗi lúc trời tối đều bố trí tướng sĩ phòng thủ, hơn nữa cũng tự mình tuần tra ở trên thành, đây đều là thói quen tốt mà phụ thân y Tiêu Nham Thọ tôi luyện cho y, y nhớ rõ phụ thân thường xuyên nói một câu, chính là trên chiến trường không được sơ sẩy dù chỉ một chút, dù chỉ một chút sơ sẩy thì sẽ mất tính mạng ngay.
Sau khi Tiêu Địch Liệt dò xét một lần ở trên thành, cũng không phát hiện điều gì khác thường, lập tức về đi ngủ mấy canh giờ, đợi cho trời sắp sáng, y lại đi tuần tra trên thành, lúc này chính là thời điểm tướng sĩ trực đêm dễ dàng mất cảnh giác nhất, đồng thời cũng là thời điểm địch nhân có khả năng đánh lén cao nhất, cho nên mỗi ngày canh giờ này y đều tuần tra thêm một lần nữa.
Lúc này phía chân trời vẫn tối đen như mực, cách lúc mặt trời mọc chỉ còn một thời gian ngắn, Tiêu Địch Liệt ở trên thành vừa đi vừa quan sát ngoài thành, tuy rằng ngoài thành vẫn tối đen như cũ nhưng lại có thể nghe được tiếng dòng nước sông Áp Lục, cùng với tiếng dã thú liên tiếp rống lên, trong bụi cỏ tiếng sâu bọ minh thanh cũng vô cùng rõ ràng. Điều này làm cho Tiêu Địch Liệt cuối cùng cũng yên lòng, bởi vì những âm thanh này cho thấy ngoài thành hẳn là không có kẻ thù tiếp cận.
Ngay khi Tiêu Địch Liệt đang chuẩn bị xuống khỏi thành đi về nghỉ ngơi, không ngờ rằng bỗng nhiên nghe thấy trên thành có tiếng ồn ào, khi y quay đầu nhìn lại thì phát hiện một tiểu đội tuần tra trên đầu thành đang chỉ vào ngoài thành nói gì đó, điều này làm cho y cũng không ngừng sửng sốt, lập tức bước tới đó hỏi:
- Có chuyện gì thế, các ngươi có phát hiện gì?
Binh lính tuần tra nhìn thấy Tiêu Địch Liệt, lập tức khom người bẩm báo nói:
- Khởi bẩm tướng quân. Chúng thuộc hạ phát hiện ngoài thành trên sông Áp Lục không ngờ có vài ngọn đèn đang lại gần, dường như có thuyền chạy ở trên sông.
Tuy nhiên ngay sau đó Tiêu Địch Liệt liền phát hiện có chuyện càng kỳ quái hơn, chỉ thấy thuyền nhỏ kia dọc theo sông Áp Lục ngược dòng mà đi lên, rất nhanh liền đi tới gần thành Khai Châu, sau đó không ngờ ngừng lại, tuy rằng trong đêm tối nhìn không rõ lắm, nhưng nhờ có ngọn đèn lay động trên thuyền, Tiêu Địch Liệt cảm giác đối phương hình như là dừng thuyền lại gần bờ.
Nghĩ đến những thứ trước mặt làm cho Tiêu Địch Liệt cũng không ngừng sửng sốt, ngay tại lúc này bỗng nhiên xuất hiện một chiếc thuyền không rõ lai lịch, hơn nữa còn cố tình dừng lại ở trên sông Áp Lục ngoài thành Khai Châu, điều này cũng có chút làm người ta khó hiểu.
Cũng chính bởi vì vậy cho nên Tiêu Địch Liệt cũng bỏ đi ý nghĩ trở về nghỉ ngơi mà tay vịn tường thành nhìn chẳm chằm vào ngọn đèn trên thuyền ở nơi xa, kết quả đợi không bao lâu, chỉ thấy dưới thành bỗng nhiên có mấy bóng đen lén lút tiếp cận thành, lại nói tiếp sông Áp Lục cách thành bọn họ vốn cũng không bao xa, cho nên những người này chỉ cần vừa bước lại, gần như cũng đã đến dưới tường thành Khai Châu rồi.
- Quân coi giữ trên đầu thành nghe đây, bản quan chính là Tri châu Thần Châu - Tiêu Văn Viễn, các ngươi mau mau mở cửa thành ra, ta có việc quan trọng yêu cầu gặp Thái Tử!