Tuyết cứ rơi liền hai ngày hai đêm, lớp tuyết tích tụ lại cuối cùng chôn vùi kín lều trại của Triệu Nhan, hơn nữa không những lều của Cổ Thiên Kiệt bọn họ bị đè sụp, cuối cùng đến lều của ba hộ vệ Chu Đồng bọn họ ở cũng bị sập như vậy, vì tuyết tích lại trên đỉnh căn bản không kịp dọn dẹp, may mà lều của Triệu Nhan khá mới cũng tương đối vững chắc, lại thêm ba người Chu Đồng bọn họ dọn dẹp không nghỉ, mới bảo vệ. được lều.
Cuối cùng Chu Đồng và Cổ Thiên Kiệt bọn họ đều phải chen chúc trong lều của Triệu Nhan hai ngày, thời gian này lều trại của Hoàn Nhan bộ cũng sụp đổ vô số, vài người cũng đần đần giống như Triệu Nhan bọn họ, mấy người chen chúc nhau trong một lều, sau đó tập trung đàn ông lại, thay phiên nhau dọn dẹp tuyết rơi rên đỉnh lều, nhưng cho dù như vậy, Hoàn Nhan bộ vẫn thương vong không ít, Hặc Lý Bát hai ngày nay đều không được nghỉ ngơi, liên tục chỉ huy người dọn dẹp đống tuyết.
Đợi đến sáng ngày thứ ba, trận tuyết này cuối cùng cũng dừng, mặt trời lâu ngày không lên cuối cùng cũng mọc, cả trời đất một màu trắng xóa, nhưng chỗ doanh trại của Hoàn Nhan bộ tất cả đều bị chôn vùi dưới tuyết, trên mặt tuyết chỉ còn lấp ló các đỉnh nhọn của lều trại.
Nhìn thấy bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, Chu Đồng bọn họ lập tức mang theo dụng cụ bắt đầu dọn dẹp tuyết xung quanh lều trại, ngoài ra còn phải đả thông một lối đi, Triệu Nhan và Gia Luật Tư cũng dậy sớm, giúp Cốt Đầu làm bữa sáng. Trước đây Cốt Đầu một mình nấu cơm cũng không vấn đề gì, nhưng từ sau khi Hặc Lý Bát mang thực phẩm gạo muối tới, Cốt Đầu không thể đảm nhận nhiệm vụ nấu cơm khó khăn này nữa, vì nó căn bản không biết dùng những gia vị này như thế nào, Gia Luật Tư là công chúa cao quý, cũng không hề tìm hiểu về chuyện bếp núc, kết quả cuối cùng lại là Triệu Nhan đảm nhận trách nhiệm nấu cơm chính.
Trận tuyết lớn hai ngày hai đêm này khiến cho mọi người đều không được nghỉ ngơi, đặc biệt là Chu Đồng bọn họ. Càng không ngơi nghỉ luân phiên nhau ra ngoài dọn dẹp tuyết tụ, cuối cùng đến Triệu Nhan và Hứa Sơn bị gãy một cánh tay cũng đều lâm trận, vì thế bốn người đều mệt mỏi, bây giờ khó khăn lắm tuyết mới ngừng rơi, Triệu Nhan dự định làm chút đồ ăn ngon để khao mọi người.
Triệu Nhan đầu tiên nấu một nồi cháo lớn, ở cái nơi Hoàn Nhan bộ này, có thể được ăn cơm là một chuyện hết sức xa xỉ, bột mì tối qua nặn xong làm thành màn thầu hấp trong nồi, cuối cùng lại kho một nồi lớn thịt kho tàu, món này trước đây Triệu Nhan từng làm một lần. Kết quả Chu Đồng bọn họ đều rất thích. Cốt Đầu tới cuối đến cả nước dùng cũng húp. không thừa một giọt, còn nói đây là món thịt heo ngon nhất mà nó được ăn.
Quả nhiên, Cốt Đầu khi nhìn thấy Triệu Nhan lại làm món thịt kho tàu ngon tuyệt này, lập tức dính lấy bên nồi không rời, mắt chăm chăm nhìn thịt kho tàu trong nồi, cuối cùng suýt chút nữa rỏ cả nước miếng vào rồi. Sau cùng Triệu Nhan bất đắc dĩ, đành phải để nó ăn vụng trước một chút, tránh để mọi người đều ăn phải nước miếng của nó.
Đợi sau khi cơm sáng được nấu xong, Triệu Nhan ra ngoài gọi Chu Đồng bọn họ vào ăn cơm, chỉ sau một canh giờ vất vả, Chu Đồng bọn họ đã dọn được một khoảng xung quanh lều, chỉ có điều bức tường tuyết cao bắng hai người, căn bản không nhìn thấy tình hình bên ngoài, nhưng Hoàn Nhan bộ lúc này cũng bắt đầu náo nhiệt trở lại, xem ra đa số đều đã bắt đầu dọn dẹp tuyết tụ rồi.
Chu Đồng bọn họ cũng đều đã đói, vào trong lều húp bát cháo lớn nóng hôi hổi, bánh bao lớn kèm thêm thịt kho tàu ngon tuyệt, ai nấy đều ăn uống nhiệt tình no nê, Chu Đồng thì khỏi căn nói, ăn từ đầu đến cuối, bánh bao và cháo sau cùng cũng bị y nuốt chửng một mình, Cốt Đầu cũng ăn đến nỗi cái bụng nhỏ nhô lên cao hơn nhiều, cuối cùng căng bụng chuồn ra ngoài lều, thậm chí đến Cổ Thiên Kiệt bệnh liệt giường cũng ăn nhiều hơn một bát cháo, ăn được già nửa cái bánh bao.
Sau khi ăn cơm xong, Hặc Lý Bát cuối cùng mang người đào thông con đường tới chỗ Triệu Nhan, Triệu Nhan lúc này mới có cơ hội hỏi thăm từ gã tình hình của Hoàn Nhan bộ, kết quả Hặc Lý Bát thở dài nói với hắn, cả Hoàn Nhan bộ tốn hại cực nặng, hai ngày trước đã chết hơn trăm người, đại đa số đều là phụ nữ và trẻ em yếu ớt, hơn nữa đây mới chỉ là tình hình thương vong của Hoàn Nhan bộ, còn bộ lạc lệ thuộc bên ngoài, vì tuyết lớn mà ách tắc giao thông, cho nên tạm thời gã cũng không biết tổn thất của bộ lạc lệ thuộc, tuy nhiên 'theo dự đoán của gã, thương vong của bộ lạc lệ thuộc chắc càng thê thảm, dù sao điều kiện của những bộ lạc đó còn kém hơn ở đây, người già và trẻ em của một số bộ lạc cũng nhiều hơn.
Hặc Lý Bát phải bận cứu nạn, cho nên nói chuyện với Triệu Nhan vài ba câu đã hấp ta hấp tấp rời đi. Triệu Nhan bọn họ cũng có việc phải làm, đầu tiên là phải đào lều của Chu Đồng và Cổ Thiên Kiệt bọn họ ra khỏi đống tuyết, dù sao bảy người bọn họ chen chúc trong một cái lều, hơn nữa còn có hai người phụ nữ là Gia Luật Tư và Cốt Đầu, thực sự rất bất tiện.
Khi Triệu Nhan bọn họ đang đảo lều trại, thì nghe thấy Hoàn Nhan bộ đột nhiên truyền đến một tràng tiếng khóc, sau đó từng thi thể này đến thi thể khác được đưa lên, trong đó có cả người lớn cả trẻ nhỏ, những thi thể này đều được đưa ra ngoài doanh trại, sau đó thống nhất an táng, mỗi khi có một thi thể được mang ra ngoài, đều có không ít người khóc lớn,
sự mỏng manh của sinh mạng thời khắc này hiện lên rõ ràng không thể nghỉ ngờ,
Trận bão tuyết này mang đến tổn thất quá lớn cho Hoàn Nhan bộ, cuối cùng thông qua thống kê, bao gồm cả các bộ lạc lệ thuộc, tổng số người thương vong lên đến hơn bốn trăm bảy mươi người, hơn hai trăm lều trại bị đố sập, ngoài ra còn tổn hại về ngựa, súc vật càng nhiều không đếm xuể, may mà những súc vật này đều là chết rét, có thể trực tiếp giết ăn thịt, dù sao cũng giảm bớt chút thiệt hại.
Tuy nhiên ảnh hưởng của trận bão tuyết này không chỉ có vậy, trong một thời gian sau đó, vì cả Hoàn Nhan bộ bị tuyết lớn ngăn chặn, căn bản không thể ra ngoài đi săn, nhưng Hoàn Nhan bộ lại là một bộ tộc săn bản, thức ăn chủ yếu của bộ lạc lấy từ săn bắn, nhưng hiện tại sau trận bão tuyết đổ ụp xuống, căn bản không cách nào ra ngoài, điều này cũng dẫn đến Hoàn Nhan bộ chỉ có thế há miệng chờ sung, thực phẩm tích trữ trong bộ lạc rất nhanh đã chỉ còn đáy.
Dưới tình hình này, Hặc Lý Bát không thể không giết lợn mà trong bộ lạc nuôi ăn thịt trước, có chỗ thịt lợn này, cuối cùng giúp Hoàn Nhan bộ chống đỡ thêm được một thời gian nữa, nhưng đây cũng là lương thực cuối cùng của Hoàn Nhan bộ rồi, hơn nữa Hoàn Nhan bộ sau khi thâu tóm bộ Trường Bạch Sơn, người trong bộ lạc cũng tăng lên gần gấp đôi, điều này cũng khiến thức ăn của bọn họ càng không đủ.
Nhiệt độ mùa đông cực thấp, tuyết tụ lại trên mặt đất căn bản không bị tan ra, dưới tình cảnh này, Hặc Lý Bát cuối cùng bất đắc dĩ nghĩ cách khai thông con đường, tìm khu rừng núi tuyết tụ lại ít hơn để đi săn, tuy làm như vậy sẽ tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa con mồi săn được cũng không quá nhiều, nhưng vẫn hơn là không có gì.
Thực phẩm của Hoàn Nhan bộ thiếu thốn nghiêm trọng, thức ăn được cung cấp mà Triệu Nhan bọn họ mỗi ngày có được không bị ảnh hưởng quá lớn, ngoài ra Chu Đồng bọn họ cũng thường xuyên cùng người của Hoàn Nhan bộ ra ngoài săn bản, lăn nào cũng có chút thu hoạch, cho nên thức ăn của Triệu Nhan bọn họ đúng thật vô cùng đầy đủ, tuy nhiên tình hình này rất nhanh bị thay đổi.
- Quận vương điện hạ, thức ăn của Hoàn Nhan bộ chúng tôi thiếu thốn nghiêm trọng, đám nhóc trong bộ lạc đều không có cái ăn, cho nên thức ăn cung cấp cho người thời gian này, chỉ có thể tạm thời dừng lại! Hôm nay đại ca của Hặc Lý Bát là Hặc Giả bỗng nhiên đến chỗ Triệu Nhan ở, sau đó vẻ mặt lạnh lùng nói.
- Vì sao? Chúng ta là khách của Hoàn Nhan bộ các ngươi, thức ăn của chúng ta nên do các ngươi cung cấp! Nghe thấy lời của Hặc Giả, Gia Luật Tư là phiên dịch lập tức phản đối đầu tiên.
- Ha ha, nhị đệ mang người đi săn rồi, lần này đi khá xa, có thể hơn nửa tháng mới có thể trở về, cho nên cả bộ lạc này do ta quản lí! Hặc Giả lại cười lạnh nói, gã thực ra không tán đông chuyện liên minh với Đại Tống, vì theo gã thấy, người Tống đều vô cùng xảo rá, điểm này từ lúc ban đầu tên Triệu Nhan trước mặt này từng lừa bọn chúng có thể nhìn ra, hơn nữa Triệu Nhan sau khi tới Hoàn Nhan bộ, bộ dạng ham ăn lười làm cũng khiến gã rất không ưa, vừa hay giờ thức ăn trong bộ lạc không đủ, vì vậy gã định cho Triệu Nhan nếm chút khổ cực
- Hặc Giả ngươi phải nghĩ kĩ, Hặc Lý Bát coi chúng ta như thượng khách, ngươi bây giờ đối đãi với chúng ta như vậy, sau này nếu Hặc Lý Bát trách tội, ngươi đừng tới cầu xin ta! Triệu Nhan cũng vô cùng cứng rần nói, hắn trước đó cũng biết nội bộ Hoàn Nhan bộ không phải tất cả mọi người đều tán thành kết minh với Đại Tống, chỉ là vì uy danh của Hặc Lý Bát quá cao, mới có thể làm lắng sự phản đối xuống, không ngờ đến thời điểm then chốt này, lại gặp phải tên không biết đạo lí như Hặc Giả.
- Hừ, ta là đại ca của Hặc Lý Bát, trong Hoàn Nhan bộ, không có ai có thể phạt tội ta! Hặc Giả hừ lạnh một tiếng, sau khi nói xong quay người rời đi Nhìn thấy bóng lưng rời đi của Hặc Giả, Triệu Nhan cũng hết sức tức giận, nhưng lúc này chỉ thấy Cổ Thiên Kiệt được Cốt Đầu đìu đến bên cạnh Triệu Nhan, ho khan hai tiếng nói với Triệu Nhan: - Quận vương không nên tức giận, Hoàn Nhan bộ vốn dĩ không phải bền chắc như thép, bây giờ Hặc Lý Bát không ở đây, Hặc Giả lại có chút thành kiến với quận vương, sau này quân vương có thể sẽ còn gặp phiền toái.