Mục lục
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Lăng Vương, người có thể nói cho chúng ta, vừa rồi Bệ hạ đã bí mật nói gì với người không? 

 Lúc này chỉ thấy Cao thái hậu nhìn Triệu Nhan một cái, trầm giọng hỏi. Hướng hoàng hậu bên cạnh bà cũng không giấu được sự tò mò, dù sao họ chắc chắn hi vọng con trai của Triệu Húc sẽ thừa kế hoàng vị, điều này không những liên quan đến sự kế thừa hoàng vị huyết mạch của Triệu Húc, mà liên quan đến cả lợi ích thiết thân của họ. 

 Triệu Nhan nghe thấy câu hỏi của Cao thái hậu, suy nghĩ chốc lát rồi mới trả lời: 

 - Đại ca sở dĩ muốn nói chuyện riêng với ta, thực ra chủ yếu là vì chuyện lập Thái tử... 

 - Hoàng nhi định truyền ngôi cho ai? 

 Triệu Nhan còn chưa nói hết đã bị Cao thái hậu ngắt lời, khuôn mặt hiện rõ vẻ khẩn thiết. Trước đó Triệu Húc giữ mình Triệu Nhan lại, bà và Hướng hoàng hậu gần như khẳng định Triệu Húc sẽ truyền ngôi cho Triệu Nhan, nhưng trong lòng vẫn mang tia hi vọng xa vời, hi vọng sẽ có kì tích. 

 Thấy bộ dạng hốt hoảng của Cao thái hậu, Triệu Nhan lại lộ vẻ trầm tư, cuối cùng chậm rãi cất lời dưới cái nhìn chằm chặp của Cao thái hậu và Hướng hoàng hậu: 

 - Chuyện lập thái tử vô cùng trọng đại, đại ca chỉ nói cho mình ta, còn khi nào tuyên bố, sẽ do ta quyết định! 

 Nghe thấy Triệu Nhan nói vậy, Cao thái hậu và Hướng hoàng hậu mất đi niềm hi vọng mong manh sót lại, bởi vì theo họ thấy, câu này của Triệu Nhan dường như là tuyên bố Triệu Húc sẽ truyền ngai vàng cho hắn, thậm chí Cao thái hậu còn nghi ngờ Triệu Nhan đang nói dối, biết đâu Triệu Húc đã lập một hoàng tử nào đó làm Thái tử, còn để Triệu Nhan mà y tin tưởng tuyên bố, nhưng sau khi Triệu Húc hôn mê, Triệu Nhan liền trở thành người duy nhất biết người được chọn làm Thái tử, vậy thì hắn bảo ai là Thái tử thì là người đó, thậm chí nói hắn chính là Thái tử cũng có khả năng. 

 Nghĩ tới những điều trên, Cao thái hậu hoài nghi nhìn Hướng hoàng hậu, so sánh với nhau, Hướng hoàng hậu đơn thuần hơn, không vì vậy mà nghi ngờ Triệu Nhan, chỉ khẩn cầu nói với Triệu Nhan: 

 - Tam đệ, ta biết đệ và Bệ hạ tình cảm sâu đậm, Bệ hạ giao cho đệ chuyện trọng đại như lập Thái tử cũng rất thường tình, chỉ có điều ta và Thái hậu cũng là người thân nhất bên cạnh Bệ hạ, vì thế không biết đệ có thể nói với ta, Bệ hạ rốt cuộc lập ai làm Thái tử không? 

 - Điều này... 

 Triệu Nhan nghe xong cũng tỏ vẻ lưỡng lự, vốn dĩ hắn không muốn tiết lộ chuyện lập Thái tử cho bất kì ai, nhưng bây giờ suy nghĩ cẩn thận, chuyện kế ngôi không thể lảng tránh Hoàng hậu và Thái hậu, cho nên cuối cùng hắn cất lời: 

 - Hoàng tẩu, về việc lập ai làm Thái tử, ta thực sự không tiện tiết lộ... 

 Nghe thấy câu này của Triệu Nhan, Hướng hoàng hậu và Cao thái hậu đều tỏ vẻ thất vọng, nhưng câu nói ngay sau đó của Triệu Nhan lại dấy lên hi vọng cho họ, thậm chí mừng rỡ khôn cùng. Chỉ thấy Triệu Nhan lúc này tiếp tục mở miệng: 

 - Tuy nhiên ta có thể nói với hai người, Thái tử là một trong các vị hoàng tử, còn vị hoàng tử này là ai, ta tuyệt đối không thể nói ra! 

 - Thật... thật sao? Thái tử thật sự là một trong các hoàng tử? 

 Bình tĩnh như Cao thái hậu, nghe thấy tin này cũng không khỏi thất thố hỏi dồn, vốn dĩ bà đã chắc nịch Triệu Nhan là Thái tử, không ngờ tình thế thay đổi, Thái tử là một trong những hoàng tử, cũng chính là cháu ruột của bà, như vậy, cho dù ai đăng cơ, vị trí Thái hoàng thái hậu bà chắc chắn chạy không thoát. 

 - Thật sự là một trong số hoàng tử! 


 Triệu Nhan gật đầu khẳng định lần nữa. Triệu Húc giao cho hắn trọng trách chọn người kế vị, tiếp theo hắn bắt buộc phải tiếp xúc với các hoàng tử, thời gian này chắc chắn cần sự giúp đỡ của Cao thái hậu và Hướng hoàng hậu, cho nên bây giờ nhất định phải khiến họ an lòng, không thì nếu thật khiến họ hiểu lầm, e rằng hắn còn không được gặp mặt các hoàng tử. 

 Cao thái hậu trời sinh cao ngạo, còn hay đa nghi, vẫn còn chút nghi hoặc với lời nói của Triệu Nhan, còn Hướng hoàng hậu thì không quá sắc sảo, không chút nghi ngờ lời nói của Triệu Nhan, thậm chí còn không giấu nổi niềm vui nói: 

 - Hóa ra là vậy, vậy sau này làm phiền tam đệ rồi! 

 Bởi vì Triệu Húc đã hôn mê, hơn nữa xem chừng không thể tỉnh lại trong thời gian ngắn, cộng thêm Triệu Nhan lại bị Triệu Húc ép gánh một trọng trách nặng nề, khiến hắn rất hoang mang, muốn được yên tĩnh một mình, thế là cáo từ Cao thái hậu và Hướng hoàng hậu, hai người Cao thái hậu cũng không giữ hắn nữa, chắc họ cũng muốn suy nghĩ một chút, nên ứng phó tình thế tiếp theo thế nào, cho nên bảo Hoàng Ngũ Đức tiễn Triệu Nhan đi. 

 Trên đường, Hoàng Ngũ Đức vừa đi vừa hàn huyên với Triệu Nhan, khi bước nhanh ra khỏi cung, Hoàng Ngũ Đức bỗng nhìn ngó xung quanh, phát hiện không có ai, rồi mới nhỏ nhẹ nói: 

 - Lão nô chúc mừng Lăng Vương điện hạ! 

 - Chúc mừng ta điều gì? 

 Triệu Nhan mới đầu mông lung, còn lấy làm lạ hỏi lại. 

 - Ha ha, chuyện này cần gì lão nô nói trắng ra, việc đầu tiên sau khi Bệ hạ tỉnh lại là giữ mình người ở lại nói chuyện, dụng ý trong đó chẳng phải rất rõ ràng sao? 

 Hoàng Ngũ Đức nhếch mép cười nói. Đối với ông, Triệu Húc giữ Triệu Nhan lại tất nhiên là muốn truyền ngôi cho Triệu Nhan, còn ông và Triệu Nhan luôn thân thiết, cho nên lúc này mới to gan chúc mừng Triệu Nhan, đồng thời cũng thể hiện sự thần phục đối với Triệu Nhan. 

 Nghe đến đó, Triệu Nhan không khỏi cười khổ. Vốn dĩ hắn chẳng buồn giải thích chuyện này, nhưng chợt nhớ đến Hoàng Ngũ Đức thân là đại thủ lĩnh của Hoàng Thành ty, hơn nữa còn là thái giám, sống trong cung bao năm, chắc chắn vô cùng hiểu về các con trai của Triệu Húc, cho nên nói không chừng mình có thể nắm được đại khái về các hoàng tử từ ông. 

 Nghĩ đến đây, Triệu Nhan dừng bước, sau đó hỏi Hoàng Ngũ Đức: 

 - Lão Hoàng, trong mười mấy hài nhi của đại ca, ông thấy phẩm chất của ai tốt nhất, có thể trở thành một minh quân? 

 - Hả? 

 Hoàng Ngũ Đức nghe thấy lời của Triệu Nhan cũng sửng sốt, vừa nãy ông còn vững tin Triệu Nhan chắc chắn sẽ kế vị, nhưng bây giờ Triệu Nhan lại hỏi ông trong số con trai của Triệu Húc ai có thể trở thành vị vua tốt, điều này đến đại thủ lĩnh Hoàng Thành ty như ông cũng không tài nào hiểu nổi. 

 - Sao ngây ra vậy? Mấy năm nay ta ở Quảng Châu không về, không hiểu rõ về các con trai của đại ca, ông ở trong cung nhiều năm, chắc không thể không biết tính tình của các cháu trai ta chứ? 

 Thấy Hoàng Ngũ Đức ngây ra, Triệu Nhan lại đưa tay vỗ vào vai ông cười nói. 

 Lúc này Hoàng Ngũ Đức cuối cùng mới sực tỉnh, vẻ mặt bất ngờ nhìn Triệu Nhan, mở miệng muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng lại không thốt ra lời, vì ông biết nhiều chuyện khi cần ông biết, Triệu Nhan nhất định sẽ nói với ông, nhưng một số chuyện ông không nên biết, thì ông không nên hỏi nhiều, nếu không chỉ rước lấy phiền phức cho bản thân. 

 Nghĩ vậy, Hoàng Ngũ Đức không kìm được lộ ra vẻ buồn bã, mặc dù ông không hỏi, nhưng phân tích ý tứ trong lời nói của Triệu Nhan, dường như sẽ chọn một trong các hoàng tử làm Thái tử, chứ không giống như ông suy đoán sẽ do Triệu Nhan kế vị, điều này khiến ông phút chốc từ vui mừng trở nên thất vọng cùng cực. 

 Mặc dù Hoàng Ngũ Đức rất thất vọng, song vẫn trả lời câu hỏi của Triệu Nhan, kể lại tất cả những điều mà ông biết về các hoàng tử, bao gồm tình trạng sức khỏe, tính tình đức hạnh, vân vân... Triệu Nhan lắng nghe rất chăm chú, chốc chốc lại chen ngang hỏi vài câu, cuối cùng cũng coi như hiểu qua về các con trai của Triệu Húc, sau đó mới từ biệt Hoàng Ngũ Đức, ra khỏi cung lên xe ngựa về nhà của mình. 

 Triệu Nhan ở trong cung khoảng một ngày một đêm, trong lúc đó chưa hề chợp mắt, thậm chí còn không ăn cơm, vì thế sau khi về nhà, việc đầu tiên hắn làm là ăn một bữa no, sau đó quay về thư phòng ngáy o o. Trong một ngày một đêm, hắn đã lao tâm mệt mỏi quá nhiều, mà hiện tại hắn rất cần một đầu óc tỉnh táo dồi dào sinh lực, cho nên bắt buộc phải đảm bảo nghỉ ngơi đầy đủ. 

 Triệu Nhan cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng trước khi ngủ hắn có dặn dò Tiểu Đậu Nha, không ai được quấy rầy hắn, đến khi hắn tỉnh dậy, thì nhận ra ánh nắng mặt trời đã xuyên qua cửa sổ, xem ra hắn đã ngủ rất lâu, đã sang buổi trưa ngày hôm sau rồi. 

 Triệu Nhan nghiêng người ngồi dậy trên giường, sau đó lấy tay day day mặt, nhưng có lẽ vì ngủ quá nhiều, hắn cảm thấy đầu óc choáng váng quay mòng, hắn không thể suy nghĩ được gì trong tình trạng này, vì thế hắn gọi lớn Tiểu Đậu Nha ở bên ngoài, kêu nó lấy chậu nước hầu hạ hắn rửa mặt, sau đó chuẩn bị chút đồ ăn, tiếp theo hắn sẽ suy nghĩ kĩ càng chuyện lập Thái tử. 


 Không lâu sau, tỳ nữ Tiểu Đậu Nha và Mịch Tuyết mang đến một bàn thức ăn thanh đạm, nhưng vô cùng hợp khẩu vị của Triệu Nhan. Triệu Nhan ngồi xuống ăn sáng, Tào Dĩnh ở bên ân cần chăm sóc, ăn cũng đã no, Triệu Nhan mới buông bát đũa, sau đó cho các tỳ nữ như Tiểu Đậu Nha lui ra hết, rồi mới mở miệng: 

 - Nương tử, ta... 

 - Ha ha, phu quân có phải muốn nói chuyện Bệ hạ lâm trọng bệnh, và lập Thái tử phải không? 

 Chưa đợi Triệu Nhan nói xong, Tào Dĩnh đã cướp lời. Nhìn thái độ của Tào Dĩnh, hình như sớm đã biết Triệu Nhan định nói gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK