Mục lục
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sứ đoàn Đại Tống bôn ba hơn tháng, cuối cùng đã tới kinh thành, so sánh mà nói, Liêu quốc kém xa Đại Tống phồn hoa, chẳng hạn như bọn người Triệu Nhan cùng nhau đi tới, rất lâu không có trạm dịch, chỉ có thể hạ trại nghỉ ngơi ở thôn quê, trên đường đi qua thành trì cũng không phải đặc biệt phồn hoa, nói tóm lại hình ảnh lớn nhất để lại cho Triệu Nhan chính là hoang vắng.

Đương nhiên dọc đường đi Triệu Nhan cũng không chỉ có lo gấp rút lên đường, mà vẫn dùng chính ánh mắt quan sát đến đối thủ Đại Tống lớn nhất này, nói tới nội bộ Liêu quốc Triệu Nhan cảm thấy hứng thú nhất chính là vấn đề dân tộc, chẳng hạn như Liêu quốc thành lập là người Khiết Đan, nhưng trong nước có rất nhiều người Hán, người Bột Hải, người Hồi Cốt và các tộc người, trong đó người Hán lại là đại tộc lớn nhất Liêu quốc, so với người Khiết Đan còn nhiều hơn, Triệu Nhan rất muốn biết người Hán và người Khiết Đan sinh hoạt như thế nào?

Cũng chính bởi vì vậy, cho nên mỗi lần đến một chỗ, Triệu Nhan đều đã cố ý quan sát đến dân chúng người Hán nơi đó, kết quả khiến hắn không ngờ chính là, dân chúng người Hán bị người Khiết Đan ức hiếp như người hậu thế tưởng tượng, mà là giống như người Đại Tống, cũng có được cho mình đất đai, cũng có người giàu và người nghèo, ngoài ra đối với người Khiết Đan khống chế bọn họ cũng không oán hận, giống như đã sớm tiếp nhận việc dị tộc thống trị là hết sức bình thường.

Mặc khác khiến Triệu Nhan thất vọng cũng là thái độ của người đọc sách trong những người Hán kia, khi hắn tiếp xúc với sĩ tử người Hán ở Liêu quốc, phần lớn đối với Đại Tống không có lòng trung thành, theo bọn họ, Liêu quốc so với Đại Tống lập quốc phải sớm hơn, cho nên bọn họ mới là vương triều trung nguyên chính thống, hơn nữa những phần tử trí thức bình thường xưng Liêu quốc là Bắc triều, xưng Đại Tống là Nam triều, điều này cũng đại diện trong lòng bọn họ, Đại Tống thật ra chính là một phần Liêu quốc, chỉ có lúc trước được Triệu thị tách ra ngoài thôi.

Cũng chính là những sĩ tử người Hán trên mặt có những ý nghĩ này, cho nên đối với sứ đoàn Đại Tống cũng không có hảo cảm gì, thậm chí những người này có thái độ đối với Đại Tống vẫn hết sức căm thù, thường xuyên hô to muốn thu phục Nam Triều, giành lại đất đai bị mất. Kỳ thật xuất hiện loại tình huống này cũng không kỳ quái, nói cho cùng thì quan niệm dân tộc của người xưa tương đối nhạt. Lại thêm Liêu quốc tuyên bố chính mình mới là vương triều chính thống, khiến cho những sĩ tử người Hán sớm bị tẩy não. Hoặc là nói căn bản bọn họ không quan tâm người Hán hay là người Khiết Đan thống trị mình.

Đương nhiên cũng không phải tất cả sĩ tử người Hán đều ôm ý nghĩ ấy, vẫn có tương đối một phần sĩ tử người Hán cho rằng Đại Tống mới là chính thống, chỉ có điều số lượng những người này không nhiều lắm, bình thường vẫn chịu sự chèn ép của Liêu quốc. Cho nên Triệu Nhan cũng chỉ nghe nói, cũng chưa bao giờ gặp những phần tử trí thức Đại Tống này.

So sánh với phần tử tri thức, những người dân Hán bình thường kia lại càng không có quan niệm dân tộc và lãnh thổ, theo họ, vô luận là người Khiết Đan hay là người Hán, chỉ cần để cho họ nuôi sống chính mình và người trong nhà, thì bọn họ sẽ cam tâm chịu thống trị.

Đối với phương diện tình huống này, trong lòng Triệu Nhan lại cảm thấy trĩu nặng, bởi vì những tình huống này cũng chứng tỏ, Liêu quốc mặc dù là dân tộc du mục tạo dựng lên, nhưng trải qua nhiều năm thống trị, gốc rễ của nó cơ bản đã hết sức hùng hậu, sau này cho dù là Đại Tống mạnh mẽ, cứng rắn đứng lên, chỉ sợ không dễ dàng đánh bại sự thống trị thổ địa của Liêu quốc như vậy.

Về phần mấy thập niên sau người Nữ Chân nhanh chóng nổi dậy, bọn họ chỉ là dùng cậy mạnh thô bạo đem toàn bộ Liêu quốc đánh nát, sau đó tại đống hoang tàn một lần nữa thành lập một quốc gia. Nhưng biện pháp như thế hiển nhiên không thích hợp với Đại Tống, bởi vì Đại Tống cần chính là chinh phục mà không phải hủy diệt, không thể nào giống như người Nữ Chân dùng thế dã man trực tiếp phá hủy nền văn minh.

Tâm tình có thoáng chút nặng nề, Triệu Nhan hôm nay rốt cuộc đi tới kinh thành Liêu quốc rồi, ngày thứ hai vừa mới vào kinh thành, liền gặp được chuyện Trịnh Quốc công chúa xuẩt giá lấy chồng. Triệu Nhan đối với lần này cũng không kinh ngạc, bởi vì đêm đầu tiên hắn đến Liêu quốc, cũng đã từ chỗ Hoàng Ngũ Đức biết được, Trương Nhân Tiên phúc lớn giữ được mạng kia đã trở thành một người vô dụng, sắp sửa lấy Đại Liêu Trịnh Quốc công chúa Gia Luật Tư, thật ra trên đường Gia Luật Tuấn cũng đã tính toán thời gian, về vừa lúc một ngày trước đi đến Thượng Kinh tỷ tỷ của y đang xuất giá, chính là để tham gia tiệc cưới Trịnh Quốc công chúa và Trương Nhân Tiên.

Lúc trước vừa mới bắt đầu Triệu Nhan nghe được Trương Nhân Tiên sắp cùng Trịnh Quốc công chúa thành hôn, ngay lúc ấy cũng là hoảng sợ, tưởng tượng rằng Trương Nhân Tiên đã khôi phục, nhưng không nghĩ tới lại là quan hệ thông gia, Gia Luật Hồng Cơ vì lôi kéo Trương Hiếu Kiệt, không ngờ đích thân đem nữ nhi đẩy xuống hố lửa, điều này cũng làm cho Triệu Nhan đối với Gia Luật Hồng Cơ có phần nhìn với cặp mắt khác xưa, xem ra Hoàng đế cũng không chỉ biết trầm mê tửu sắc.

Biết rõ Trương Nhân Tiên vẫn như cũ không ngờ miệng không thể nói tay chân bại liệt, Triệu Nhan cuối cùng cũng thả lỏng tâm tình, thậm chí vào đại hôn của đối phương hôm nay, hắn vẫn có ý cùng Triệu Húc chuẩn bị vài món lễ vật, sau đó theo Gia Luật Tuấn cùng đi đến hôn lễ, bất luận là Trịnh Quốc công chúa hay là Trương Hiếu Kiệt, đều là nhân vật trọng yếu Đại Liêu, hai người bọn họ vị trí hoàng tử có mặt tại lễ cưới như thế này cũng rất bình thường, mặt khác Triệu Nhan cũng rất muốn nhìn bộ dạng Trương Nhân Tiên bây giờ.

Thấy Gia Luật Tuấn và hai vị Hoàng tử tiến đến, Trương Hiếu Kiệt cũng lập tức đứng lên, tiến lên vài bước nghênh đón cười nói:

- Thái tử điện hạ và hai vị Hoàng tử đại giá quang lâm, hạ quan không có từ xa tiếp đón, xin ba vị không nên trách tội.

- Trương tể tướng khách khí, ta cùng với tam đệ nghe nói Nhân Tiên huynh đại hôn, nói đến trước đây Nhân Tiên huynh đi sứ Đại Tống ta, bổn vương đã từng thiết yết tiễn đưa y, lần này gặp không ngờ là Nhân Tiên huynh lại đại hôn, thật sự là đáng mừng quá!

Triệu Húc lúc này cười nói, không có chút nào nói tới chuyện bệnh của Trương Nhân Tiên, hơn nữa nghe giọng nói nhiệt tình, giống hệt Trương Nhân Tiên biến thành bộ dạng này không liên quan gì đến y.

Bên cạnh Triệu Nhan thấy Triệu Húc bộ dạng nhiệt tình, cũng không tránh khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, xem ra da mặt mình vẫn chưa đủ dày, so với thủ đoạn biểu diễn kỹ xảo của Triệu Húc còn kém xa vạn dặm, chí ít hắn ở đây đối mặt phụ tử Trương Hiếu Kiệt, không thể biểu hiện nhẹ nhàng như vậy. Chẳng qua lúc này Triệu Nhan cũng không có cảm thấy, khi Trương Nhân Tiên nhìn thấy hắn và Triệu Húc, tuy trên mặt cứ biểu lộ một mảnh thừ ra, nhưng trong ánh mắt lại mang theo cừu hận vô tận, thậm chí giống như hận không thể đem huynh đệ bọn họ xé thành mảnh nhỏ nuốt vào.

Nói tới Trương Nhân Tiên biến thành bộ dạng người chết, y vẫn cho là chính mình mắc phải quái bệnh, nhưng y càng nghĩ càng cảm thấy có cái gì không đúng, cho nên mỗi khi y tỉnh táo, sẽ nhớ lại những việc trước khi phát bệnh, kết quả cuối cùng y cảm thấy, mình đốt hoàng cung Đại Tống, sau đó Đại Tống mới bắt mấy người cho xong chuyện, điều này hiển nhiên không giống bình thường, nhưng mình mới từ Đại Tống trở về, liền dính vào loại quái bệnh này, nếu như quái bệnh của mình xem như là sự trả thù của Đại Tống, thì mọi thứ đều có thể giải thích.

Đương nhiên Trương Nhân Tiên trước chỉ là suy đoán, cũng không có bất kỳ căn cứ chính xác, nhưng bộ dáng Trương Nhân Tiên người không ra người quỷ không ra quỷ, trong lòng sớm đã trở nên bóp méo, lại thêm y với Đại Tống thời gian qua đều không có bất kỳ thiện cảm gì, cho nên y rất nhanh cho rằng phỏng đoán của mình thành sự thật, cho rằng bộ dáng chính mình trở thành thế này đều do Đại Tống ban tặng, hôm nay ở tiệc cưới nhìn đến Triệu Húc và Triệu Nhan đây là hoàng tử Đại Tống, tự nhiên khiến Trương Nhân Tiên nổi giạn oán hận.

Thời điểm ngày hôm qua Triệu Nhan và Triệu Húc vào thành, Trương Hiếu Kiệt đã đi cùng Gia Luật Hồng Cơ vào nghênh đón, cho nên ba người coi như là người quen, liền khách khí vài câu, sau đó Trương Hiếu Kiệt mời ba người Triệu Nhan vào nhà, rốt cục giờ lành đã đến, không thể trì hoãn nữa rồi.

- Nhất bái thiên địa…

Người chủ trì hô to một tiếng, Gia Luật Tư và Trương Nhân Tiên cùng nhau hướng ra phía ngoài lạy xuống dưới, chẳng qua Trương Nhân Tiên thân thể cứng nhắc, chỉ có thể do hai người hầu dìu bái xuống, nhìn qua lại chật vật, bên cạnh Triệu Nhan nhìn bộ dáng Trương Nhân Tiên, lại nghĩ tới những người kia bị y làm cho chết cháy, đặc biệt là vị nội thị liều mạng giữ gìn mầm khoai lang kia, khiến cho Triệu Nhan đối với Trương Nhân Tiên bây giờ chẳng những không có phân nửa đồng cảm, ngược lại trong nội tâm còn mơ hồ có chút vui thích, điều này làm cho khéo miệng của hắn cũng không khỏi mang theo vài phần mỉm cười.

Gia Luật Tư thấy đệ đệ Gia Luật Tuấn vẫn nhớ rõ hôn lễ của mình, vốn tâm nàng như chết tro nhưng cuối cùng cảm thấy hơi có chút tốt, người săn sóc nàng dâu chỉ dẫn cùng Trương Nhân Tiên bái thiên địa, chẳng qua nàng vừa mới lạy một chút, liền thấy bên cạnh Đại Tống Quảng Dương quận vương mang trên mặt nụ cười đầy thâm ý. Kỳ thật nàng đã hiểu lầm, Triệu Nhan nhìn Trương Nhân Tiên bên cạnh nàng chứ không phải nàng, hơn nữa Gia Luật Tư hiện tại trang điểm dày, căn bản không nhìn ra tướng mạo sẵn có, Triệu Nhan đối với vị công chúa căn bản không có bất kỳ hứng thú gì.

Vốn tới người tham gia hôn lễ hiện tại phần lớn là trên mặt mỉm cười nhìn hai tân nhân, chỉ có điều thân phận Triệu Nhan đặc biệt, đứng cách Gia Luật Tư gần nhất, hơn nữa trên mặt hắn mặc dù đang cười, nhưng trong ánh mắt lại mang theo vài phần trả thù thích thú, đến nỗi còn có mấy phần đắc ý, khiến thân là nữ nhân Gia Luật Tư hết sức nhạy cảm, thoáng cái liền chú ý tới Triệu Nhan.

Đặc biệt là Gia Luật Tư còn nghĩ đến thân phận của Hoàng tử Đại Tống Triệu Nhan, lập tức làm cho nàng phản ứng quá mức, tưởng rằng Triệu Nhan đang cười nhạo chính mình, nói cho cùng Gia Luật Tư đường đường là một vị công chúa, nhưng bây giờ gả cho người vô dụng Trương Nhân Tiên, mà Triệu Nhan lại là Hoàng tử Đại Tống, thấy nàng công chúa nước thù địch không ngờ rơi vào kết quả như vậy, chê cười nàng cũng rất bình thường.

Gia Luật Tư trên mặt, vốn trong lòng có chút chuyển biến tốt đẹp nhưng lập tức trở nên càng thêm tồi tệ, đặc biệt là nghĩ đến Triệu Nhan và Triệu Húc về sau trở lại Đại Tống, nhất định sẽ đem hôn sự của mình làm thành chuyện hài nói ra ngoài, đến lúc đó chẳng những người của Liêu quốc biết rõ nàng đường đường một vị công chúa gả cho một tên phế nhân, thậm chí ngay cả toàn bộ Đại Tống đều chế giễu mình, khiến Gia Luật Tư trong lúc nhất thời tức giận, nhưng cũng không có biện pháp nào, cuối cùng đành phải hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Nhan.

“Á? Nàng trừng ta làm gì?”

Cảm giác của Triệu Nhan cũng vô cùng nhạy bén, thoáng cái liền thấy được ánh mắt Gia Luật Tư có phần hung ác, điều này làm cho hắn đầu tiên là sửng sốt, trong lòng cũng đầy nghi ngờ, lẽ ra chính mình và vị Trịnh Quốc công chúa hẳn là lần đầu tiên gặp nhau, không thể nào có cái gì là ân oán, nhưng đối phương vừa rồi nhìn hắn lại giống như kẻ thù, quả thực khiến người ta hơi không hiểu ra sao cả. Sứ đoàn Đại Tống bôn ba hơn tháng, cuối cùng đã tới kinh thành, so sánh mà nói, Liêu quốc kém xa Đại Tống phồn hoa, chẳng hạn như bọn người Triệu Nhan cùng nhau đi tới, rất lâu không có trạm dịch, chỉ có thể hạ trại nghỉ ngơi ở thôn quê, trên đường đi qua thành trì cũng không phải đặc biệt phồn hoa, nói tóm lại hình ảnh lớn nhất để lại cho Triệu Nhan chính là hoang vắng.

Đương nhiên dọc đường đi Triệu Nhan cũng không chỉ có lo gấp rút lên đường, mà vẫn dùng chính ánh mắt quan sát đến đối thủ Đại Tống lớn nhất này, nói tới nội bộ Liêu quốc Triệu Nhan cảm thấy hứng thú nhất chính là vấn đề dân tộc, chẳng hạn như Liêu quốc thành lập là người Khiết Đan, nhưng trong nước có rất nhiều người Hán, người Bột Hải, người Hồi Cốt và các tộc người, trong đó người Hán lại là đại tộc lớn nhất Liêu quốc, so với người Khiết Đan còn nhiều hơn, Triệu Nhan rất muốn biết người Hán và người Khiết Đan sinh hoạt như thế nào?

Cũng chính bởi vì vậy, cho nên mỗi lần đến một chỗ, Triệu Nhan đều đã cố ý quan sát đến dân chúng người Hán nơi đó, kết quả khiến hắn không ngờ chính là, dân chúng người Hán bị người Khiết Đan ức hiếp như người hậu thế tưởng tượng, mà là giống như người Đại Tống, cũng có được cho mình đất đai, cũng có người giàu và người nghèo, ngoài ra đối với người Khiết Đan khống chế bọn họ cũng không oán hận, giống như đã sớm tiếp nhận việc dị tộc thống trị là hết sức bình thường.

Mặc khác khiến Triệu Nhan thất vọng cũng là thái độ của người đọc sách trong những người Hán kia, khi hắn tiếp xúc với sĩ tử người Hán ở Liêu quốc, phần lớn đối với Đại Tống không có lòng trung thành, theo bọn họ, Liêu quốc so với Đại Tống lập quốc phải sớm hơn, cho nên bọn họ mới là vương triều trung nguyên chính thống, hơn nữa những phần tử trí thức bình thường xưng Liêu quốc là Bắc triều, xưng Đại Tống là Nam triều, điều này cũng đại diện trong lòng bọn họ, Đại Tống thật ra chính là một phần Liêu quốc, chỉ có lúc trước được Triệu thị tách ra ngoài thôi.

Cũng chính là những sĩ tử người Hán trên mặt có những ý nghĩ này, cho nên đối với sứ đoàn Đại Tống cũng không có hảo cảm gì, thậm chí những người này có thái độ đối với Đại Tống vẫn hết sức căm thù, thường xuyên hô to muốn thu phục Nam Triều, giành lại đất đai bị mất. Kỳ thật xuất hiện loại tình huống này cũng không kỳ quái, nói cho cùng thì quan niệm dân tộc của người xưa tương đối nhạt. Lại thêm Liêu quốc tuyên bố chính mình mới là vương triều chính thống, khiến cho những sĩ tử người Hán sớm bị tẩy não. Hoặc là nói căn bản bọn họ không quan tâm người Hán hay là người Khiết Đan thống trị mình.

Đương nhiên cũng không phải tất cả sĩ tử người Hán đều ôm ý nghĩ ấy, vẫn có tương đối một phần sĩ tử người Hán cho rằng Đại Tống mới là chính thống, chỉ có điều số lượng những người này không nhiều lắm, bình thường vẫn chịu sự chèn ép của Liêu quốc. Cho nên Triệu Nhan cũng chỉ nghe nói, cũng chưa bao giờ gặp những phần tử trí thức Đại Tống này.

So sánh với phần tử tri thức, những người dân Hán bình thường kia lại càng không có quan niệm dân tộc và lãnh thổ, theo họ, vô luận là người Khiết Đan hay là người Hán, chỉ cần để cho họ nuôi sống chính mình và người trong nhà, thì bọn họ sẽ cam tâm chịu thống trị.


Đối với phương diện tình huống này, trong lòng Triệu Nhan lại cảm thấy trĩu nặng, bởi vì những tình huống này cũng chứng tỏ, Liêu quốc mặc dù là dân tộc du mục tạo dựng lên, nhưng trải qua nhiều năm thống trị, gốc rễ của nó cơ bản đã hết sức hùng hậu, sau này cho dù là Đại Tống mạnh mẽ, cứng rắn đứng lên, chỉ sợ không dễ dàng đánh bại sự thống trị thổ địa của Liêu quốc như vậy.

Về phần mấy thập niên sau người Nữ Chân nhanh chóng nổi dậy, bọn họ chỉ là dùng cậy mạnh thô bạo đem toàn bộ Liêu quốc đánh nát, sau đó tại đống hoang tàn một lần nữa thành lập một quốc gia. Nhưng biện pháp như thế hiển nhiên không thích hợp với Đại Tống, bởi vì Đại Tống cần chính là chinh phục mà không phải hủy diệt, không thể nào giống như người Nữ Chân dùng thế dã man trực tiếp phá hủy nền văn minh.

Tâm tình có thoáng chút nặng nề, Triệu Nhan hôm nay rốt cuộc đi tới kinh thành Liêu quốc rồi, ngày thứ hai vừa mới vào kinh thành, liền gặp được chuyện Trịnh Quốc công chúa xuẩt giá lấy chồng. Triệu Nhan đối với lần này cũng không kinh ngạc, bởi vì đêm đầu tiên hắn đến Liêu quốc, cũng đã từ chỗ Hoàng Ngũ Đức biết được, Trương Nhân Tiên phúc lớn giữ được mạng kia đã trở thành một người vô dụng, sắp sửa lấy Đại Liêu Trịnh Quốc công chúa Gia Luật Tư, thật ra trên đường Gia Luật Tuấn cũng đã tính toán thời gian, về vừa lúc một ngày trước đi đến Thượng Kinh tỷ tỷ của y đang xuất giá, chính là để tham gia tiệc cưới Trịnh Quốc công chúa và Trương Nhân Tiên.

Lúc trước vừa mới bắt đầu Triệu Nhan nghe được Trương Nhân Tiên sắp cùng Trịnh Quốc công chúa thành hôn, ngay lúc ấy cũng là hoảng sợ, tưởng tượng rằng Trương Nhân Tiên đã khôi phục, nhưng không nghĩ tới lại là quan hệ thông gia, Gia Luật Hồng Cơ vì lôi kéo Trương Hiếu Kiệt, không ngờ đích thân đem nữ nhi đẩy xuống hố lửa, điều này cũng làm cho Triệu Nhan đối với Gia Luật Hồng Cơ có phần nhìn với cặp mắt khác xưa, xem ra Hoàng đế cũng không chỉ biết trầm mê tửu sắc.

Biết rõ Trương Nhân Tiên vẫn như cũ không ngờ miệng không thể nói tay chân bại liệt, Triệu Nhan cuối cùng cũng thả lỏng tâm tình, thậm chí vào đại hôn của đối phương hôm nay, hắn vẫn có ý cùng Triệu Húc chuẩn bị vài món lễ vật, sau đó theo Gia Luật Tuấn cùng đi đến hôn lễ, bất luận là Trịnh Quốc công chúa hay là Trương Hiếu Kiệt, đều là nhân vật trọng yếu Đại Liêu, hai người bọn họ vị trí hoàng tử có mặt tại lễ cưới như thế này cũng rất bình thường, mặt khác Triệu Nhan cũng rất muốn nhìn bộ dạng Trương Nhân Tiên bây giờ.

Thấy Gia Luật Tuấn và hai vị Hoàng tử tiến đến, Trương Hiếu Kiệt cũng lập tức đứng lên, tiến lên vài bước nghênh đón cười nói:

- Thái tử điện hạ và hai vị Hoàng tử đại giá quang lâm, hạ quan không có từ xa tiếp đón, xin ba vị không nên trách tội.

- Trương tể tướng khách khí, ta cùng với tam đệ nghe nói Nhân Tiên huynh đại hôn, nói đến trước đây Nhân Tiên huynh đi sứ Đại Tống ta, bổn vương đã từng thiết yết tiễn đưa y, lần này gặp không ngờ là Nhân Tiên huynh lại đại hôn, thật sự là đáng mừng quá!

Triệu Húc lúc này cười nói, không có chút nào nói tới chuyện bệnh của Trương Nhân Tiên, hơn nữa nghe giọng nói nhiệt tình, giống hệt Trương Nhân Tiên biến thành bộ dạng này không liên quan gì đến y.

Bên cạnh Triệu Nhan thấy Triệu Húc bộ dạng nhiệt tình, cũng không tránh khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, xem ra da mặt mình vẫn chưa đủ dày, so với thủ đoạn biểu diễn kỹ xảo của Triệu Húc còn kém xa vạn dặm, chí ít hắn ở đây đối mặt phụ tử Trương Hiếu Kiệt, không thể biểu hiện nhẹ nhàng như vậy. Chẳng qua lúc này Triệu Nhan cũng không có cảm thấy, khi Trương Nhân Tiên nhìn thấy hắn và Triệu Húc, tuy trên mặt cứ biểu lộ một mảnh thừ ra, nhưng trong ánh mắt lại mang theo cừu hận vô tận, thậm chí giống như hận không thể đem huynh đệ bọn họ xé thành mảnh nhỏ nuốt vào.

Nói tới Trương Nhân Tiên biến thành bộ dạng người chết, y vẫn cho là chính mình mắc phải quái bệnh, nhưng y càng nghĩ càng cảm thấy có cái gì không đúng, cho nên mỗi khi y tỉnh táo, sẽ nhớ lại những việc trước khi phát bệnh, kết quả cuối cùng y cảm thấy, mình đốt hoàng cung Đại Tống, sau đó Đại Tống mới bắt mấy người cho xong chuyện, điều này hiển nhiên không giống bình thường, nhưng mình mới từ Đại Tống trở về, liền dính vào loại quái bệnh này, nếu như quái bệnh của mình xem như là sự trả thù của Đại Tống, thì mọi thứ đều có thể giải thích.

Đương nhiên Trương Nhân Tiên trước chỉ là suy đoán, cũng không có bất kỳ căn cứ chính xác, nhưng bộ dáng Trương Nhân Tiên người không ra người quỷ không ra quỷ, trong lòng sớm đã trở nên bóp méo, lại thêm y với Đại Tống thời gian qua đều không có bất kỳ thiện cảm gì, cho nên y rất nhanh cho rằng phỏng đoán của mình thành sự thật, cho rằng bộ dáng chính mình trở thành thế này đều do Đại Tống ban tặng, hôm nay ở tiệc cưới nhìn đến Triệu Húc và Triệu Nhan đây là hoàng tử Đại Tống, tự nhiên khiến Trương Nhân Tiên nổi giạn oán hận.

Thời điểm ngày hôm qua Triệu Nhan và Triệu Húc vào thành, Trương Hiếu Kiệt đã đi cùng Gia Luật Hồng Cơ vào nghênh đón, cho nên ba người coi như là người quen, liền khách khí vài câu, sau đó Trương Hiếu Kiệt mời ba người Triệu Nhan vào nhà, rốt cục giờ lành đã đến, không thể trì hoãn nữa rồi.

- Nhất bái thiên địa…

Người chủ trì hô to một tiếng, Gia Luật Tư và Trương Nhân Tiên cùng nhau hướng ra phía ngoài lạy xuống dưới, chẳng qua Trương Nhân Tiên thân thể cứng nhắc, chỉ có thể do hai người hầu dìu bái xuống, nhìn qua lại chật vật, bên cạnh Triệu Nhan nhìn bộ dáng Trương Nhân Tiên, lại nghĩ tới những người kia bị y làm cho chết cháy, đặc biệt là vị nội thị liều mạng giữ gìn mầm khoai lang kia, khiến cho Triệu Nhan đối với Trương Nhân Tiên bây giờ chẳng những không có phân nửa đồng cảm, ngược lại trong nội tâm còn mơ hồ có chút vui thích, điều này làm cho khéo miệng của hắn cũng không khỏi mang theo vài phần mỉm cười.

Gia Luật Tư thấy đệ đệ Gia Luật Tuấn vẫn nhớ rõ hôn lễ của mình, vốn tâm nàng như chết tro nhưng cuối cùng cảm thấy hơi có chút tốt, người săn sóc nàng dâu chỉ dẫn cùng Trương Nhân Tiên bái thiên địa, chẳng qua nàng vừa mới lạy một chút, liền thấy bên cạnh Đại Tống Quảng Dương quận vương mang trên mặt nụ cười đầy thâm ý. Kỳ thật nàng đã hiểu lầm, Triệu Nhan nhìn Trương Nhân Tiên bên cạnh nàng chứ không phải nàng, hơn nữa Gia Luật Tư hiện tại trang điểm dày, căn bản không nhìn ra tướng mạo sẵn có, Triệu Nhan đối với vị công chúa căn bản không có bất kỳ hứng thú gì.

Vốn tới người tham gia hôn lễ hiện tại phần lớn là trên mặt mỉm cười nhìn hai tân nhân, chỉ có điều thân phận Triệu Nhan đặc biệt, đứng cách Gia Luật Tư gần nhất, hơn nữa trên mặt hắn mặc dù đang cười, nhưng trong ánh mắt lại mang theo vài phần trả thù thích thú, đến nỗi còn có mấy phần đắc ý, khiến thân là nữ nhân Gia Luật Tư hết sức nhạy cảm, thoáng cái liền chú ý tới Triệu Nhan.

Đặc biệt là Gia Luật Tư còn nghĩ đến thân phận của Hoàng tử Đại Tống Triệu Nhan, lập tức làm cho nàng phản ứng quá mức, tưởng rằng Triệu Nhan đang cười nhạo chính mình, nói cho cùng Gia Luật Tư đường đường là một vị công chúa, nhưng bây giờ gả cho người vô dụng Trương Nhân Tiên, mà Triệu Nhan lại là Hoàng tử Đại Tống, thấy nàng công chúa nước thù địch không ngờ rơi vào kết quả như vậy, chê cười nàng cũng rất bình thường.

Gia Luật Tư trên mặt, vốn trong lòng có chút chuyển biến tốt đẹp nhưng lập tức trở nên càng thêm tồi tệ, đặc biệt là nghĩ đến Triệu Nhan và Triệu Húc về sau trở lại Đại Tống, nhất định sẽ đem hôn sự của mình làm thành chuyện hài nói ra ngoài, đến lúc đó chẳng những người của Liêu quốc biết rõ nàng đường đường một vị công chúa gả cho một tên phế nhân, thậm chí ngay cả toàn bộ Đại Tống đều chế giễu mình, khiến Gia Luật Tư trong lúc nhất thời tức giận, nhưng cũng không có biện pháp nào, cuối cùng đành phải hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Nhan.

“Á? Nàng trừng ta làm gì?”

Cảm giác của Triệu Nhan cũng vô cùng nhạy bén, thoáng cái liền thấy được ánh mắt Gia Luật Tư có phần hung ác, điều này làm cho hắn đầu tiên là sửng sốt, trong lòng cũng đầy nghi ngờ, lẽ ra chính mình và vị Trịnh Quốc công chúa hẳn là lần đầu tiên gặp nhau, không thể nào có cái gì là ân oán, nhưng đối phương vừa rồi nhìn hắn lại giống như kẻ thù, quả thực khiến người ta hơi không hiểu ra sao cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK