Đố đèn là một nghi thức truyền thống của hội đăng Nguyên Tiêu, một số thương gia vì để thu hút sự quan tâm của mọi người, đặc biệt dựng một bục cao trước cửa hàng, sau đó treo muôn hình vạn trạng đèn hoa đăng, dưới đèn viết vài câu đố trên giấy, để mọi người tự do đoán, nếu ai có thể đoán trúng, thì sẽ được một số phần thưởng nhỏ, đa số đều là hàng hóa của cửa hàng, không đáng mấy tiền nhưng rất thu hút người xem.
Triệu Nhan khi đến trước bục cao giữa đường Ngự này, cho rằng cũng là do thương gia dùng để ra câu đố đèn, nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, lại vô cùng ngạc nhiên phát hiện cái bục này không phải dùng để đoán câu đố đèn, mà chính giữa bục treo một mảnh vải trắng, trên vải viết một bài thơ, nói đúng hơn chắc là nửa đầu của bài thơ, nhưng khi Triệu Nhan nhìn thấy nửa bài thơ này, lại chấn động hơn nhiều.
- Gió đông thổi làm nở ngàn cây hoa, Cuối cùng rơi rụng, như mưa sao. Ngựa quý, xe chạm trổ, hương bay khắp đường. Tiếng tiêu phượng uyển chuyển, ánh trăng sáng lay động, Suốt đêm cá, rồng vui múa. Chỉ thấy Gia Luật Tư đứng cạnh Triệu Nhan nhìn chữ trên bục nhỏ giọng đọc, ngay sau đó không kìm được võ tay tần thưởng, - Thơ hay! Thơ hay! Tuy chỉ có nửa bài, nhưng văn chương đã xuất sắc như vậy, miêu tả vô cùng tỉnh tế cảnh tượng náo nhiệt của tết Nguyên Tiêu, Đại Tống quả nhiên là nhân tài đông đúc, chỉ là không biết nửa cuối bài thơ thế nào?
- Tư Nhi muội muội có điều không biết, nửa đầu bài thơ Thanh Ngọc Án này tuy đặc sắc, nhưng truyền cảm tuyệt vời nhất, lại là nửa cuối bài thơ. Tào Dĩnh nghe thấy lời tán thưởng của Gia Luật Tư, liền cười nói.
Triệu Nhan lúc này cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, liền hỏi Tào Dĩnh: - Đây rốt cuộc là chuyện gì, tại sao nửa đầu bài thơ này lại xuất hiện ở đây?
Không đợi Tào Dĩnh trả lời, thì thấy từ trên bục bước ra một người quản gia thân hình to béo, sau đó lớn tiếng tuyên bố với mọi người xung quanh bục: - Các vị, Âu Dương tướng công nhà chúng ta có một vấn đề khó, vị tài tử nào nếu có thể đối tiếp nửa cuối bài thơ này hãy lên đây, thì có thể có được một bức văn tự do chính tướng công nhà chúng ta viết, ngoài ra còn có trăm quan tiền, hi vọng các vị nhiệt tình cổ vũ!
Nghe thấy bục cao này là do Âu Dương Tu dựng, chỉ vì viết tiếp một bài thơ, hơn nữa còn có thủ lao hậu hĩnh như vậy, khiến mọi người vây xem đều vô cùng kích thích, trăm quan tiền đã là thù lao hậu hĩnh rồi, nhưng quan trọng nhất vẫn là được bút tích của Âu Dương Tu. Mấy năm nay chính vụ của Âu Dương Tu bận rộn, hơn nữa tuổi đã cao, rất nhiều người cầu xin bút tích của lão mà không được, cho nên chữ của lão còn đáng giá hơn trăm quan tiền kia nhiều.
Triệu Nhan nghe đến đây cuối cùng cũng có cảm giác bừng tỉnh ngộ, liền nói với Tào Dĩnh: - Đoán rằng đây chính là tin tốt mà nàng nói vừa nãy khi ra khỏi phủ đúng không?
- Kha kha. Phu quân thật thông minh. Vừa nấy Mịch Tuyết nói với thiếp chính là tin này, xem ra Âu Dương tướng công để tìm kiếm người viết thư, cũng hao tổn bao tâm trí. Tào Dĩnh bật cười lên tiếng.
Nhưng khi nói đến cuối, nụ cười trên mặt nàng dần dần thu lại, lộ ra biểu cảm áy náy.
Triệu Nhan nghe đến đây cũng có chút bất lực, Âu Dương Tu là người hẳn hết mực kính phục, nhưng vì chuyện của Âu Dương Uyển Linh, khiến hắn không còn qua lại gì với lão, bây giờ nếu đổi phương biết những bài thơ đó từ tay hãn mà ra, sẽ không biết còn có phản ứng gì?
Gia Luật Tư nghe cuộc nói chuyện của Triệu Nhan và Tào Dĩnh, lại đầu óc mơ hồ, căn bản không hiểu họ đang nói cái gì, nhưng ả cũng không hỏi, vì ả biết nếu chuyện này có thể nói với mình, Triệu Nhan và Tào Dĩnh chắc chắn sẽ nói, nếu không thể nói với mình, thì mình có truy hỏi tiếp cũng vô dụng,
Gia Luật Tư cũng không ngờ trên đời này lại có chuyện li kì như vậy, sau khi nghe xong cũng nhìn Tào. Dĩnh bằng ánh mắt kinh ngạc, Tào Dĩnh cũng có chút ngại ngùng với điều này nói: - Thực ra tam tỷ và chúng ta cũng chỉ là có ý tốt, nhưng lại không nghĩ đến làm hỏng chuyện, bây giờ Âu Dương tỷ tỷ bệnh tình trầm trọng, chúng ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể để phu quân giả mạo người nam nhân không tồn tại kia.
- Tỷ tỷ không cần giải thích, nói ra vị Âu Dương tỷ tỷ đó vì phu quân mà không thể gả đi, bây giờ phu quân chịu trách nhiệm chuyện này, cũng là hợp tình hợp lí! Gia Luật Tư lại vô cùng rộng lượng nói, hơn nữa còn lấy trách nhiệm đổ lên người Triệu Nhan, khiến Triệu Nhan cực kì buồn bực, nhưng lại không tìm được. lời phản bác nào.
- Ừm, câu này của muội ta rất thích nghe, Âu Dương tỷ tỷ tính tình hiền lành, điểm này lại rất giống với nhị tỷ, muội muội cũng không cần lo lắng không hợp với tỷ ấy. Tào Dĩnh nghe đến đây cũng cười cất lời, nàng bây giờ càng ngày càng cảm thấy Gia Luật Tư này là một cô nương tốt, lời nói không biết thật lòng hay giả dối, nhưng luôn khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
- Bây giờ làm thế nào, lẽ nào chúng ta cứ như vậy viết tiếp nửa cuối bài thơ giao cho người của Âu Dương phủ sao?
Triệu Nhan lúc này cũng bất mãn nói, nếu cứ để Gia Luật Tư và Tào Dĩnh nói tiếp, rất có thể đổ hoàn toàn trách nhiệm chuyện của Âu Dương Uyển Linh lên người hẳn, vì vậy hắn mới ngắt lời bọn họ.
- Không sai, cứ trực tiếp lên đi, phu quân chàng xem nhiều người như vậy đều tranh nhau viết thơ, trong thời gian ngắn không có cách chọn thẳng ra nửa bài thơ còn lại trong đó, hơn nữa người biết chuyện Âu Dương tỷ tỷ bị bệnh không nhiều, Âu Dương tướng công chắc chắn cũng sợ việc này truyền ra ngoài, từ đó tạo thành sự đả kích với thanh danh của Âu Dương tỷ tỷ, cho nên thiếp đoán cuối cùng những bài thơ dâng. lên sẽ đưa đến chỗ Âu Dương tướng quân, sau đó do lão đích thân phán định, đến lúc đó phu quân chỉ cần đợi Âu Dương tướng công tới tìm chàng là được. Tào Dĩnh muôn phần tự tin nói
Vốn dĩ trong dự đoán của Tào Dĩnh, nàng muốn cùng Bảo An công chúa, Thọ Khang công chúa đi thẳng thắn nhận tội với Âu Dương Tu, sau đó lại cùng lão thương lượng để Triệu Nhan mạo nhận là vị nam nhân giả đó, nhưng với tính cách của Âu Dương Tu, và định kiến của lão với Triệu Nhan, muốn lão đồng ý chuyện này không hề dễ, Tào Dĩnh cũng cứ vì chuyện này mà buồn bã, nhưng hôm nay khi biết Âu Dương Tu vì muốn tìm người viết thư cho Âu Dương Uyển Linh mà có thể nghĩ ra hành động đối thơ này, lại khiến Tào Dĩnh nghĩ ra một cách, chỉ là cần thay đổi một chút kế hoạch ban đầu của nàng.
Triệu Nhan vô cùng yên tâm với Tào Dĩnh, sau khi nghe thấy lời của nàng, lập tức sai người tìm một tờ giấy, sau đó viết nốt nửa cuối bài thơ Thanh Ngọc Án lên trên, hơn nữa còn viết tên mình lên đó, ngoài ra khi hắn viết chữ cũng dùng bút than, cả Đại Tống cũng chỉ có hẳn mới dùng loại bút này viết chữ, dường như đã trở thành thương hiệu của hắn rồi.
Kế tiếp Triệu Nhan phái người đem thơ của mình viết lên trên bục, kết quả sau khi người hầu trong phủ Âu Dương nhận xong, lập tức bỏ vào trong một cái hòm, thơ của những người khác cũng vậy, mỗi khi một cái hòm được đựng đầy, thì sẽ được người ta phi ngựa đem đi, xem ra quả nhiên giống như những gì Tào Dĩnh dự đoán, những bài thơ này đều căn đưa đến chỗ của Âu Dương Tu.
Triệu Nhan bọn họ đương nhiên không thể ngồi chờ, Tào Dĩnh cũng đã có kế hoạch của mình với chuyện này, ngay sau đó nàng chủ động kéo Gia Luật Tư đi du ngoạn đường Ngự, Triệu Nhan cũng căn bản không có truy hỏi gì điều này, dù sao chuyện này cũng là Tào Dĩnh gây ra, cũng chính nàng nghĩ ra kế sách để mình thế thân vị nam nhân không có thật kia, mình chỉ cần làm theo tính toán của nàng ấy là được.
Khi Triệu Nhan bọn họ đang dạo chơi trên đường Ngự, Âu Dương Tu và thê tử Tiết Thị lại đang ở cùng Âu Dương Uyển Linh, vốn dĩ đối với tết Nguyên Tiêu năm nay, Âu Dương Uyển Linh rất muốn ra ngoài du chơi, vì năm ngoái nàng chính dịp tết Nguyên Tiêu nhận được bài thơ đầu tiên của Thanh Ngọc tiên sinh tặng, đáng tiếc cơ thể nàng thực sự quá yếu ớt, căn bản không thể ra ngoài, khiến tâm trạng của Âu Dương Uyển Linh vô cùng chán chường, cũng chính vì hoàn cảnh này, vợ chồng Âu Dương Tu không yên tâm để Âu Dương Uyển Linh ở một mình, thế là túc trực bên cạnh nàng,
Có điều cho dù có ông bà ở bên, tim của Âu Dương Uyển Linh đã sớm bay đến con đường lớn ngoài kia rồi, chốc chốc lại đảo mắt tới ánh đèn ngoài cửa sổ, trong đáy mắt toàn là thế giới bên ngoài, khiến Tiết Thị không kìm được nói: - Uyển Linh, con không nên nghĩ quá nhiều, tất cả đều phải lấy sức khỏe mình làm trọng, chỉ có chăm sóc tốt cơ thể mình, sau này mới có thể cơ hội lại đi thưởng thức hội đăng chứ.
Thấy cháu gái ngoan ngoãn hiểu biết như vậy, Âu Dương Tu lại cảm thấy trong lòng càng chua xót hơn, thậm chí còn có chút oán hận ông trời bất công, sao lại để cháu gái mình chịu nhiều nỗi đau như vậy?
Ngay sau đó Âu Dương Tu lại dặn dò thê tử Tiết Thị vài câu, sau đó mới cùng Nghiên Mặc ra khỏi phòng. Tuy nhiên vừa mới đi không được bao xa, Nghiên Mặc liền mặt mày hưng phấn nói: - Lão gia, vừa nãy quản gia đã mang những bài thơ nhận được đến thư phòng, nô tỳ đã đọc sơ qua một chút, lại phát hiện có người đã viết ra được nửa cuối của bài thơ ban đầu rồi ạ!
- Cái gì? Cái này... cái này...
Âu Dương Tu nghe đến đây cũng vô cùng kinh ngạc, lão vốn chỉ định thử cách này, nhưng không ngờ lại thật sự có người viết ra được nửa cuối bài thơ Thanh Ngọc Án đó, nhưng ngay sau đó lão lại cảm thấy vô cùng phấn khích, liền vội vàng sốt ruột truy hỏi: - Mau! Mau nói với ta, người viết được ra nửa bài cuối đó tên gì?