Chương 866
Nghe thấy Triệu Giai hỏi trong tay hắn có buôn bán người Tống hay không, người buôn lậu lập tức biến sắc, lúc này ánh mắt không tốt theo dõi y nói:
- Vị tiểu ca này, lời này của ngài nếu để cho người khác nghe được, chỉ sợ sẽ chọc đến phiền toái không nhỏ, bất quá ta thấy ngài tuổi không lớn lắm, cho nên chuyện này coi như xong, tuy nhiên về sau ngàn vạn lần đừng hỏi lại vấn đề như vậy, chúng ta mặc dù là bọn buôn người, nhưng cũng có nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không lừa bán người của Đại Tống!
Bọn buôn người mặc dù nói với vẻ mặt chính khí, vẻ mặt thoạt nhìn giống như là nhân sĩ ái quốc, tuy nhiên tình huống thật chỉ có gã tự mình biết, không phải gã không muốn lừa bán người Tống, mà là một vị đại nhân vật có một không hai ở trên đại dương bao la đã nói qua, bọn họ buôn bán nhân khẩu tộc người ta sẽ không ai quản, nhưng nếu có người dám lừa bán người Tống, tuyệt đối chỉ còn đường chết, mấy năm trước còn có vài người không tin, kết quả những người này hiện tại cũng chết rồi, có mấy người còn là người gã quen biết, sau đó, gã liền cũng không dám lừa bán người Tống, thậm chí ngay cả nhà cũ cũng không dám trở về nữa, trực tiếp sống ở hải ngoại.
Ba người Triệu Giai tuy rằng còn trẻ tuổi nhưng là tinh anh, lập tức liền nhìn thấu ý nghĩ của bọn buôn lậu này, tuy nhiên bọn họ cũng lười bóc mẽ vẻ lừa đảo của hắn, chỉ thấy Lý Thành lúc này lại cười mở miệng nói:
- Vị lão huynh này, huynh đệ ta chỉ tò mò nên tùy tiện hỏi một câu, ngươi cũng đừng quá để ý, tuy nhiên ngươi bên kia thật sự có mỹ nữ các tộc?
- Đó là đương nhiên, chỉ cần là tiểu huynh đệ ngài có thể gọi được tên, chỗ đó của ta đều có, hơn nữa lai lịch sạch sẽ, tuyệt đối không có tai hoạ ngầm gì, tiểu ca có muốn đến xem qua không?
Bọn buôn người nhìn thấy Lý Thành lại hỏi mỹ nữ, lập tức lại cam đoan, dù sao gã còn phải dựa vào mối làm ăn này kiếm tiền nuôi gia đình.
- Tốt lắm, ngươi dẫn chúng ta đi xem, nếu hài lòng, giá tuyệt đối sẽ không làm ngươi thất vọng.
Lý Thành lập tức vô cùng hào sảng lớn tiếng nói. Đối với mỹ nữ dị tộc, gã đã sớm thèm nhỏ dãi không ngừng, thậm chí trước kia trong nhà còn nuôi vài tiểu thiếp Ba Tư, đáng tiếc từ sau khi tòng quân, tiểu thiếp kia cũng chỉ có thể để ở nhà mà thôi.
- Không thành vấn đề, các vị mời đi theo tiểu nhân!
Tên buôn người nghe thấy lời Lý Thành nói lúc này vui vẻ tiến tới. Sau đó gã đi ở phía trước, ba người Triệu Giai đi theo ở phía sau, hơn nữa vừa đi gã còn miễn phí giới thiệu cảng phong thổ Nam Dương cho ba người bọn họ, mặt khác cũng giới thiệu một chút về gã, lúc này Triệu Giai bọn họ mới biết được, hoa ra người buôn lậu này tên là Hồ Tam, là số ít ở người Tống an cư ở Nam Dương cảng, bất quá đối với tình huống trong nhà, gã lại không có nói tỉ mỉ. Dù sao gã làm việc này cũng không phải cái việc gì sáng sủa, bình thường sẽ không lộ ra, thậm chí ngay cả họ tên của gã cũng có thể là giả.
Triệu Giai bọn họ đi theo Hồ Tam vòng vo mấy vòng trong hẻm nhỏ ở Nam Dương cảng, cuối cùng rốt cuộc đi tới một tòa nhà ở thành tây, nhà cửa bốn phía bị tường cao bao phủ, nhìn không biết tình huống bên trong, tuy nhiên ngoài cửa viện đã có người trông coi, hơn nữa còn là hai thổ dân. Hồ Tam chào hỏi cùng bọn chúng, lúc này mới dẫn theo Triệu Giai bọn họ đi vào trong viện.
Mới vừa vào đến trong viện, Triệu Giai bọn họ vừa nhìn đã có chút rung động, chỉ thấy sân rộng này bị một hàng rào ngăn thành một khu vực hình tròn, thoạt nhìn giống như là vòng nuôi nhốt dê, chẳng qua dê trong vòng cũng không phải dê, mà là một đám người. Chỉ thấy những người này tuy rằng chủng tộc bất đồng, nhưng mỗi một người đều quần áo tả tơi, mặt vàng đói gầy, trong ánh mắt cũng đầy vẻ chết lặng, thoạt nhìn đã không giống người nữa mà là một đám động vật hai chân biết đi mà thôi.
- Hồ Tam, nơi này cảu ngươi cũng thật đắc ý, hơn nữa còn thật sự là các chủng tộc đều có. Xem ra bản lĩnh của ngươi thật đúng là không nhỏ nhá!
Lúc này chỉ thấy Lý Thành quét một vòng trong viện nhìn những nô lệ chết lặng kia, lập tức mở miệng nói, trước mắt những người sắp bị buôn bán đích xác giống Hồ Tam nói, các chủng tộc đều có một vài người, tỷ như người Thiên Trúc, người Ba Tư và Đại Thực, trước kia khi gã ở kinh thành cũng đã từng thấy chợ người giống như vậy, cho nên đối với chuyện này cũng không quá kinh ngạc.
Hồ Tam cười giải thích, bất luận kinh doanh cái gì cũng không phải dễ dàng như vậy mà thành, cho dù là bọn buôn người cũng giống như vậy, cạnh tranh cũng vô cùng kịch liệt, vì không muốn bị người sắp xếp đẩy ra ngoài, Hồ Tam cũng chỉ có thể cùng những người khác liên hợp lại, nếu không căn bản bọn họ không có đường sống.
So sánh với sự bình tĩnh của Lý Thành, khi Triệu Giai và Dương Sĩ Lượng nhìn thấy nô lệ trong viện, trên mặt đều lộ ra vẻ không đành lòng, tuy nhiên bọn họ cũng đều biết rằng, bất kỳ địa phương nào đều có nơi âm u ánh mặt trời chiếu không đến, cho dù là bậc cha chú bọn họ cũng không có năng lực hoàn toàn thanh trừ những âm u này, bọn họ cũng càng bất lực hơn.
Hồ Tam dẫn ba người Triệu Giai đi vào trong viện, vừa đi vừa giới thiệu với bọn họ từng nô lệ bên trong hàng rào và đặc điểm, những người đầy tớ này dựa theo chủng tộc bất đồng mà bị phân ra hàng rao riêng, hơn nữa từng chủng tộc lại có thể dựa vào các tiêu chuẩn khác phân biệt, tỷ như đồng dạng là thổ dân, nhưng bởi vì hòn đảo sinh sống bất đồng, có thể chia làm vô số loại, nếu chia theo từng bộ lạc sống trên đảo sẽ càng nhiều hơn.
Triệu Giai bọn họ vừa đi vừa nghe Hồ Tam giới thiệu, mặt khác trong viện trừ bọn họ ra, con co vai nhom nguoi giong nhu bon ho, đuợc nguoi ta dẫn đi toi đi lui bên ngoài hàng rào nô lệ, quan sát cách bọn họ nhìn đám nô lệ bình phẩm từ đầu đến chân, phỏng chừng cũng là đến mua nô lệ.
Tuy nhiên Lý Thành nghe Hồ Tam giới thiệu nửa ngày, ánh mắt cũng luôn luôn ngó một vòng từng người nô lệ, nhưng cuối cùng lại hết sức thất vọng nói:
- Hồ Tam, mặt hàng nơi này của ngươi cũng không có gì đặc biệt, ngươi xem này đều là rác rưởi hoặc là bẩn hoặc là gầy, một đám một chút nhân khí cũng không có, thậm chí ngay cả nam nữ cũng không phân biệt được, bảo ta chọn thế nào bây giờ?
Nghe thấy Lý Thành trách tội, Hồ Tam cũng không hoang mang, ngược lại lộ vẻ đắc ý nói:
- Tiểu ca đừng vội, ta vừa nhìn đã biết ngài khẳng định không phải người thường, mặt hàng bình thường khẳng định là tiểu ca sẽ không để mắt tới, hơn nữa những thảo đầu bên ngoài này đều là hàng kém chất lượng, mặt hàng cao cấp chân chính đều ở trong phòng, hơn nữa mỗi người đều là xử nữ, tuyệt đối sẽ không khiến tiểu ca thất vọng!
Nhìn thấy Hồ Tam kẻ này cũng biết đem hàng hóa chia làm mấy cấp bậc, Lý Thành cũng không khỏi kinh ngạc nhìn gã một cái, sau đó bọn họ đi theo Hồ Tam đi vào trong phòng, quả nhiên phát hiện trong phòng dùng hàng rào ngăn thành rất nhiều khu vực, mỗi khu vực có vài thiếu nữ dân tộc quần áo chỉnh tề, tuy rằng trên mặt của họ mang theo vài phần tiều tụy, vẻ mặt cũng có chút kinh hoảng, tuy nhiên quần áo tươm tất sạch sẽ, làn da cũng trắng trẻo, vừa nhìn đã biết bình thường không bị ngược đãi.
- Nhìn hình dáng kia mà xem!
Lý Thành nhìn thấy các thiếu nữ trong phòng lập tức lộ ra nguyên hình, trừng to mắt, ánh mắt không rời khỏi hình thể của những cô gái, một dạng mười phần sắc lang, điều này cũng càng làm cho các thiếu nữ bị dọa biến sắc, một đám co cụm lại một chỗ không dám nhìn thẳng Lý Thành.
- Thành Tử, tùy tiện mua một hai người cũng dễ thôi, ngươi phải biết rằng nơi này không phải kinh thành, mua nhiều ngươi căn bản không có chỗ nuôi dưỡng các nàng ta!
Dương Sĩ Lượng nhìn tới tên sắc lang này, lúc này có chút đau đầu mà khuyên, dựa vào sự hiểu biết của y với Lý Thành, nếu đối phương nổi điên, rất có thể sẽ mua hết tất cả nữ tử về.
- Ha hả, yên tâm đi, ta đều có tính toán.
Lý Thành cũng cười trả lời, tuy nhiên xem hai mắt gã tỏa sáng, phỏng chừng lời Dương Sĩ Lượng vừa khuyên gã nghe chẳng lọt chữ nào!
- Này! Này! Này! Còn có này ...
Quả nhiên, chỉ thấy Lý Thành cẩn thận đánh giá một phen, sau đó vươn tay liên tiếp chỉ bảy tám nữ tử, trong những cô gái này có người tóc nâu mắt xanh từ Ba Tư, cũng có màu tóc đen mắt to với làn da trắng nõn là thiếu nữ Thiên Trúc, nghe nói diện mạo nữ tử này còn là dòng dõi nữ tử Thiên Trúc xinh đẹp, hai loại diện mạo này ở trong mắt Triệu Giai và Dương Sĩ Lượng tuy rằng quái dị, nhưng miễn cưỡng có thể chấp nhận, vậy mà Lý Thành lại vẫn chọn lựa hai thiếu nữ thổ dân đen sì, làm cho bọn họ bất kể như thế nào cũng không thể tiếp thu nổi.
- Thành Tử, không lâu sau là đến nơi, ngươi mua nhiều người như vậy nếu để cho trong nhà ngươi biết, chỉ sợ sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ đấy.
Triệu Giai lúc này cũng mở miệng khuyên nhủ, tuy rằng bọn họ cũng không phải hải quân, nhưng bình thường cũng chịu một số quân kỷ trói buộc, tỷ như bình thường tướng sĩ hải quân đi chơi gái chắc chắn sẽ không quản, nhưng nếu ở bên ngoài nuôi dưỡng quá nhiều thị thiếp, cho dù không vi phạm quân kỷ, chỉ sợ cũng sẽ có người bàn tánở sau lưng, nếu chẳng may chuyện này truyền đến nhà Lý Thành, vậy cũng nguy rồi.
Lập tức Hồ Tam cho người ta đem thiếu nữ Lý Thanh chỉ định đều mang ra, sau đó kết toán giá cả, nơi này thiếu nữ từng người đều giá trị hơn mười quan, nhưng mà giá này vẫn là rẻ đấy, nếu tới kinh thành, chỉ sợ mỗi người cũng có thể bán được trăm quan trở lên.
Nhìn thấy Lý Thành đem tiền cho Hồ Tam, Triệu Giai ngay lập tức muốn rời khỏi nơi này, dù sao ở lì trong cái loại địa phương này khiến y có cảm giác không thoải mái, tuy nhiên ngay khi y sắp rời khỏi nơi này, ánh mắt lại vô tình quét đến một thiếu nữ có chút kỳ quái.
Sở dĩ nói người thiếu nữ này kỳ quái, không chỉ là tướng mạo của nàng rõ ràng khác biệt so với những người khác, hơn nữa nàng cũng bị nhốt một mình tại một hàng rào riêng, điều này nói rõ chủng tộc của nàng và những người khác bất đồng, mặt khác so sánh với những thiếu nữ kinh hoảng thể hiện cả trên nét mặt kia, người thiếu nữ này lại có vẻ cực kỳ bình tĩnh, tóc màu vàng tinh khiết buông xuống trước ngực, trong đôi mắt màu xanh lam to tròn lóe ra sự bình tĩnh cũng trí tuệ, làm cho người ta vừa nhìn là có thể cảm giác được nàng rất đặc biệt.
Tuy nhiên vẻ ngoài của người thiếu nữ này cũng không phải chỗ hấp dẫn Triệu Giai, mấu chốt là ánh mắt của y thấy trên cổ thiếu nữ đeo một thứ kỳ lạ, mà khi thấy thứ này cả người đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó trên mặt cũng lộ ra chút suy tư.