- Ngô Khất Mãi, chúng ta kính huynh đệ các ngươi là anh hùng, cho nên mới đồng ý khởi binh cùng các ngươi tiến công Liêu quốc, nhưng các ngươi cũng quá là không trượng nghĩa rồi, vì sao người của các ngươi buổi sáng có canh thịt để uống, chúng ta lại chỉ có thể uống canh nấu từ xương cốt tối hôm qua gặm thừa?
Ngô Khất Mãi vừa dứt lời, cũng chỉ thấy người Nữ Chân rõ ràng không phải người trong bộ Hoan Nhan đứng ra tức gian noi, ngưoi nay than hình cao lon vô cùng khôi ngô, hơn nữa người lại đen, đứng ở nơi đó như là một cây cột to, đôi mắt to như chuông đồng cũng đầy lửa giận trừng mắt với Ngô Khất Mãi, giống như nếu đối phương không cho gã một giải thích hợp lý, gã sẽ lập tức động thủ đánh người ngay.
Nhìn thấy người đàn ông giống như cây cột này, Ngô Khất Mãi cũng có chút đau đầu, bởi vì đối phương lai lịch không tầm thường, chính là thiếu tộc trưởng Ô Cốt Đột của bộ lạc Hải Tây vừa mới kết minh với bọn họ không bao lâu, mấy năm này Liêu quoc gam nham dan dan bộ lạc Hoan Nhan bon họ, tuy rang không thể tiêu diệt bọn họ nhưng cũng sẽ khiến bộ Hoàn Nhan tổn thất không ít binh lực, hiện tại có thể điều động binh dùng được chỉ có hơn ba nghìn người, để bù lại khuyết điểm nhân thủ không đủ, bọn họ không thể không kết minh với bộ Hải Tây người Nữ Chân.
- Ô Cốt Đột huynh đệ, đây nhất định là người dưới sơ sót, ta đây sai người thay canh thịt mới cho các người, về phần canh xương cốt tất cả đều do bộ lạc Hoàn Nhan chúng ta ăn!
Ngô Khất Mãi lại nhượng bộ nói, vì giữ gìn hai bộ kết minh, gã cũng không thể không không nhượng bộ một chút, đặc biệt ở thời khắc mấu chốt thế này, có điều trong lòng gã cũng sinh hận, đối với bộ lạc Hải Tây, bộ lạc Hoàn Nhan bọn họ là tình thế bắt buộc, chỉ cần thâu tóm bộ lạc Hải Tây, đến lúc đó tất nhiên sẽ khiến cha con Ô Cốt Đột biết mặt.
Nhìn thấy Ngô Khất Mãi nhượng bộ, Ô Cốt Đột cũng không nói gì nữa, tuy nhiên cung đung luc nay, chỉ thay co tham tử nguoi Nữ Chan bay nhanh vot vao đại doanh lớn tiếng bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, quân Liêu trong thành Khai Châu có động tĩnh rồi!