Nghe thấy Triệu Nhan hỏi đến phương pháp xử lý chuyện người Nữ Chân sắp sửa quật khởi, trên mặt Triệu Hú cũng lộ ra vẻ chần chừ, do dự một lát sau đó mới mở miệng nói:
- Theo như minh ước lúc trước của chúng ta và Liêu quốc, nếu như Liêu quốc không thể ngăn cản được việc người Nữ Chân quật khởi, Đại Tống chúng ta sẽ lập tức xuất binh tấn công Liêu quốc, tranh đoạt tài nguyên nước Liêu với người Nữ Chân, chẳng qua là sự việc lần này quá đột ngột, Đại Tống chúng ta vẫn còn chưa chuẩn bị tốt cho việc xuất binh, cho nên nếu như hiện tại xuất binh, liệu có phải có chút gấp gáp quá không, dù sao Liêu quốc cũng không phải tiểu quốc như Nam Dương, cho dù bọn họ có suy nhược thế nào nhưng dù sao vẫn còn có cái giá của một nước lớn, chỉ sợ nếu như chúng ta gấp gáp xuất binh quá cũng sẽ không chiếm được chút tiện nghi nào.
Triệu Hú sau khi nói xong bỗng có chút bất an nhìn Triệu Nhan, giống hệt như một học sinh sau khi giải đề nhìn thầy giáo đang phê duyệt, thế nhưng lúc này chỉ thấy Triệu Nhan cũng rất vui mừng cười nói:
- Bệ hạ quả thực đã trưởng thành rồi, suy xét vấn đề cũng vô cùng toàn diện, vốn dĩ ta còn lo lắng người sẽ có suy nghĩ vội vàng hạ lệnh xuất binh ngay, tuy nhiên hiện tại xem ra là ta đã coi thường Bệ hạ.
Nghe được lời nói của Triệu Nhan, trên mặt Triệu Hú cũng lập tức vui mừng hớn hở, lớn tiếng nói:
- Tam thúc người cũng không tán thành xuất binh sao?
Thế nhưng lại nằm ngoài dự liệu của Triệu Hú, giờ phút này Triệu Nhan cũng nghiêm túc nói với y:
- Sai, ta cũng không phải không tán thành việc xuất binh, mà là không tán thành xuất binh ngay lúc này. Thế cục Liêu quốc rõ ràng đã loạn, bất kể là người Bột Hải hay người Nữ Chân đều đã mang đến áp lực nặng nề cho Liêu quốc, nếu như hiện tại Đại Tống chúng ta xuất binh ngay, sợ rằng Liêu quốc sẽ phân ra một bộ phận binh lực để đối phó chúng ta, như thế cũng tương đương với việc giảm bớt áp lực bên phía người Nữ Chân, cho nên hiện tại chúng ta cứ tạm thời yên lặng theo dõi biến hóa, đợi đến lúc ba bên người Nữ Chân, Liêu quốc và người Bột Hải đều loạn hết cả lên, không còn cách nào chia ra được lực lượng để đối phó chúng ta, đó mới là thời cơ chúng ta xuất binh, tất nhiên trước đó chúng ta cũng phải chuẩn bị tốt cho việc xuất binh đã!
- Tam thúc, thật sự sẽ dụng binh với Liêu quốc hay sao?
- Hú nhi, ta biết con đang lo lắng cái gì, thế nhưng cơ hội chỉ đến trong chốc lát, có nên chặt đứt mối nguy hại hay không, đặc biệt là đối với kẻ thù hung ác như người Nữ Chân, nhất định phải tiêu diệt hết bọn chúng trước khi chúng trở nên lớn mạnh, nếu không tương lai chắc chắn chúng ta sẽ hối hận!
Triệu Nhan lại mở miệng nói, lần này hắn cũng không xưng hô với Triệu Hú là Bệ hạ, mà dùng cách xưng hô trên dưới, đây chính là khuyến cáo của một người bề trên như hắn với y.
Tuy rằng lời nói của Triệu Nhan không nhiều lắm, nhưng đã nhắc nhở Triệu Hú, đặc biệt hắn nghĩ tới những tình báo về người Nữ Chân mà mấy năm nay Đại Tống nắm giữ, nghĩ đến việc nếu như dân tộc dã man còn hơn cả người Khiết Đan này thật sự lớn mạnh, dựa vào thù hận của bọn chúng với Đại Tống, nhất định sẽ xuôi nam với quy mô lớn. Đến lúc đó vùng biên cương phía bắc của Đại Tống nhất định sẽ chiến hỏa liên miên không dứt, những người Nữ Chân đó cũng không phải sợ gì đánh giặc, dù sao bọn chúng vốn cũng không thể tự mình sản xuất, dựa vào cướp bóc cũng có thể đảm bảo được nhu cầu sinh tồn cơ bản, nhưng Đại Tống thì lại không giống vậy, nếu như chiến tranh lại xảy ra chắc chắn sẽ tạo thành đả kích trầm trọng với kinh tế của Đại Tống, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Triệu Nhan kiêng kị người Nữ Chân, dù sao kẻ đầu trọc cũng đâu sợ bị nắm tóc, kẻ chân không cũng không sợ người đi giày, mà Đại Tống cư nhiên lại chính là người xỏ chiếc giày kia.
- Tam thúc, ta đã hiểu, giờ ta sẽ triệu tập mấy vị tướng quân tới cùng nghị sự!
Cuối cùng Triệu Hú cũng gật đầu một cái thật mạnh, qua lời khuyên của Triệu Nhan, cuối cùng lúc này cũng có lòng tin kiên định xuất binh. Dù sao Đại Tống cũng có thực lực một nước cường đại như vậy, cho dù có lập tức phát động một cuộc chiến tranh cũng không phải là việc khó gì.
Triệu Hú đã quyết tâm muốn xuất binh Liêu quốc, hơn nữa lại còn có Triệu Nhan âm thầm gây áp lực, cho nên quyết nghị trên triều cũng rất nhanh được thông qua, toàn bộ Đại Tống bắt đầu chuẩn bị cho cuộc chiến tranh sắp tới. Quân đội Hà Bắc và nhiều nơi khác lần lượt được điều động tới mười sáu châu Yến Vân, do Dương Hoài Ngọc đích thân tiến hành huấn luyện cuối cùng, mặt khác biên quân giáp giới tây bắc Đại Tống và Liêu quốc tương tự cũng là người ngựa đã được huấn luyện kỹ càng, cho dù bọn họ không phải phương hướng chủ công, nhưng chỉ cần chiến tranh khai hỏa, bọn họ cũng sẽ tấn công vào Liêu quốc, phối hợp với hành động của quân chủ lực.
Đương nhiên những chuẩn bị này của Đại Tống cũng đều được tiến hành một cách âm thầm, tận lực tránh đi tai mắt của Liêu quốc, tránh việc sau khi Liêu quốc biết được Đại Tống chuẩn bị dụng binh sẽ không thể chuyên tâm đối phó với người Nữ Chân và Bột Hải. Vốn dĩ Đại Tống điều động quân sự lớn như vậy tuyệt đối sẽ không thể lừa gạt được nước Liêu, nhưng hiện tại nước Liêu đang bị người Bột Hải và người Nữ Chân khiến cho sứt đầu mẻ trán, Gia Luật Tuấn thân là hoàng đế nhưng lại chỉ lo phát giận, Gia Luật Ất Tân lại chỉ lo cam đoan với Gia Luật Tuấn củng cố giang sơn Đại Liêu, cho nên trong lúc nhất thời chẳng ai chú ý tới hướng đi của Đại Tống, vậy cũng là một tin tức tốt khó có được.
Ngay khi Đại Tống đang chiêng trống rùm beng chuẩn bị dụng binh với Liêu quốc, bên phía Liêu quốc lại truyền tới một tin tức khiến mọi người phải cảm thấy kinh ngạc, vốn dĩ Tiêu Nham Thọ mà Hoàng Thành Ty nhận định hẳn là phải chết không ngờ lại nhận được đặc xá của Gia Luật Tuấn, tuy nhiên tội chết có thể miễn, nhưng tội sống lại khó tha, Gia Luật Tuấn cho Tiêu Nham Thọ bốn vạn đại quân, sau đó ra lệnh cho ông trong vòng một tháng phải bình định được phản loạn của người Bột Hải, nếu như cuối cùng không thể hoàn thành được nhiệm vụ này, như vậy ông vẫn khó thoát khỏi tử tội.
Khi Triệu Nhan nghe được phần đầu tin tức này, lúc ấy cũng không khỏi hơi sửng sốt, sau đó lại cảm thấy bi ai giùm cho Gia Luật Tuấn, bởi vì chuyện này đã cho thấy trong tay Gia Luật Tuấn thực sự chẳng có ai có thể sử dụng, cuối cùng không thể không áp chế lửa giận trong lòng đặc xá cho một người đáng ra phải chết để thay gã đánh giặc. Nhớ năm xưa Liêu quốc mãnh tướng như rừng, trên phương diện quân sự vẫn luôn đè ép Đại Tống, nhưng ai lại có thể nghĩ tới hiện giờ Liêu quốc đã xuống dốc tới trình độ thế này?
Tuy rằng A Cốt Đả vẫn không hề xuất binh, nhưng y vẫn đặc biệt chú ý tới tin tức bên ngoài, đặc biệt đối với đối thủ cũ Tiêu Nham Thọ của mình lại vô cùng để bụng, vốn dĩ y cũng nghĩ rằng Tiêu Nham Thọ chết chắc rồi, nhưng không ngờ cuối cùng Gia Luật Tuấn lại xá miễn cho ông ta, còn để ông ta mang binh đi bình định, việc này cũng khiến cho A Cốt Đả hết sức thất vọng, hiện tại nhận được cầu viện của Cao Vĩnh Xương, đương nhiên y sẽ không bỏ qua cơ hội này, vì thế ba ngày sau đó, y lại lần nữa tập kết năm ngàn kỵ binh người Nữ Chân.
Tuy rằng A Cốt Đả không đọc qua sách vở gì, nhưng y vẫn rất thích động não, đặc biệt là những lúc dụng binh lại càng cần phải vậy, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu giúp y không bị thất bại sau nhiều năm đối kháng với Liêu quốc, cho nên đối với lần xuất binh này, y cũng đề ra một kế hoạch chu đáo chặt chẽ, đầu tiên phân ra một ngàn binh lực giao cho Ngô Khất Mãi để y đóng giả chủ lực, nhưng cũng không phải là để đi cứu viện người Bột Hải, mà là hướng về phía sau lưng người Bột Hải – cũng chính là phương hướng Hoàng Long phủ, dọc đường đi đánh chiếm một vài tòa thành nhỏ xung quanh Hoàng Long phủ, dùng việc này để lừa gạt Liêu quốc, khiến cho bọn chúng tưởng rằng đại quân của mình đang tiến công Hoàng Long phủ, nhưng trên thực tế y lại dẫn đầu chủ lực lặng lẽ chạy tới chỗ ở của người Bột Hải.
Chỉ ngắn ngủi trong thời gian hơn mười ngày, mấy vạn đại quân trong tay Cao Vĩnh Xương đã bị quân lính của Tiêu Nham Thọ đánh cho tan tác, cuối cùng chỉ có thể co đầu rụt cổ lui về Liêu Dương phủ, dựa vào tòa thành trì chắc chắn để phòng thủ. Thế nhưng cho dù là làm như vậy, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời làm chậm lại thế công của Liêu quân, dưới sự chỉ huy của Tiêu Nham Thọ, tướng lĩnh Liêu quân dần dần nhổ đi từng tòa thành trì thuộc về người Bột Hải, cuối cùng rốt cục cũng đẩy mạnh đại quân đến dưới chân tòa thành phủ Liêu Dương, nơi này vốn là thủ đô nước Đại Nguyên của Cao Vĩnh Xương, nếu như ngay cả tòa đô thành này cũng không giữ được, sợ rằng quân tâm người Bột Hải cũng sẽ tan rã ngay lập tức, Cao Vĩnh Xương hoặc là lấy thân hi sinh vì tổ quốc, hoặc giống như chó nhà có tang chạy trối chết xung quanh.
Bất quá ngay vào lúc nước Đại Nguyên của Cao Vĩnh Xương sắp sửa bị tiêu diệt, A Cốt Đả lúc trước đã sử dụng kế tấn công Hoàng Long phủ mê hoặc Liêu quốc thành công lại bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau Tiêu Nham Thọ, quân Liêu lâm vào tình thế nguy cấp, Tiêu Nham Thọ cũng lại sa vào trong một nguy cơ còn lớn hơn nữa, chẳng qua là không biết liệu người Nữ Chân đột nhiên xuất hiện này có quân bài chưa lật nào đối với ông hay không?