Mục lục
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Hạo mang theo bất mãn với hai tỷ tỷ, rồi lại vô cùng bất đắc dĩ rời khỏi Quảng Châu thành, dù sao có các nàng chống đỡ, y căn bản không có khả năng làm gì ở Quảng Châu thành, tuy nhiên y cũng không nản lòng, dù sao y cũng biết ở Quảng Châu lực ảnh hưởng của Triệu Nhan mạnh nhất, không có khả năng đơn giản vậy đã bị y chen chân, cho nên đối với y mà nói, biện pháp tốt nhất vẫn là bắt đầu từ bên ngoài, mà Lăng Châu chính là một chỗ hổng tốt. 

 Rời khỏi Quảng Châu không bao lâu, đội tàu của Triệu Hạo liền tới Quỳnh Châu, nơi này đã từng do Tô Tụng đảm nhiệm Tri châu, đồng thời còn là nơi sản sinh ra sắt thép trọng yếu nhất của Đại Tống, cùng với việc là cơ sở đóng thuyền trọng yếu ở phía nam, mặt khác Quỳnh Châu này thường là trạm trung chuyển trọng yếu khi giao thương với Nam Dương, vị trí địa lý cũng cực kỳ trọng yếu, địa phương trọng yếu như thế, Triệu Hạo dĩ nhiên không thể bỏ qua. 

 - Điện hạ, Tri châu Quỳnh Châu tên là Du Sư Hùng, là học trò của danh sĩ Trương Tái, mà Trương Tái lại là tâm phúc của Triệu Nhan, cho nên Điện hạ muốn nhúng tay ở Quỳnh Châu cũng không phải một chuyện dễ dàng! 

 Trên boong thuyền Hình Thứ vuốt vuốt chòm râu, vẻ mặt lo lắng nói, tình huống Quỳnh Châu trước đó lão đã điều tra, bởi vì theo lão, nếu nắm trong tay Quỳnh Châu, như vậy đối với Triệu Hạo sẽ tạo nên ảnh hưởng vô cùng quan trọng trong việc nắm bắt Nam Dương. 

 - Không hề gì, Du Sư Hùng chỉ là học trò của Trương Tái mà thôi, y cũng không kết giao với Triệu Nhan, thậm chí sau khi Triệu Nhan rời khỏi Quảng Châu y mới đến Quỳnh Châu nơi này đảm nhiệm Tri châu, cho nên chỉ cần bổn vương ái mộ kết giao, hứa hẹn, nói không chừng có thể đả động y. 

 Triệu Hạo nghe đến đó nhưng không cho là đúng, y không tin Triệu Nhan có thể khống chế được toàn bộ quan viên phía nam. 

 - Chỉ hy vọng như thế. 

 Hình Thứ nghe đến đó vẫn còn có chút không tự tin mà nói. 

 Hai người trong lúc nói chuyện, cảng thành Quỳnh Châu đã tiến vào tầm mắt của bọn họ, chỉ thấy cảng Quỳnh Châu tuy rằng không bằng cảng Quảng Châu phồn hoa, nhưng cũng là nơi tàu thuyền lui tới như mây, cảnh tượng rộn ràng, điều này cũng làm cho Triệu Hạo càng cao hứng, bởi vì Quỳnh Châu càng sôi động cũng liền cho thấy nơi này có giá trị càng lớn, nếu y có thể đứng vững chân ở chỗ này, ngày sau sẽ có tác dụng lớn hơn khi y nhúng tay vào việc giao thương với Nam Dương. 

 Tuy nhiên không đợi Triệu Hạo tỉnh lại từ trong mộng đẹp, bỗng nhiên chỉ thấy từ trong cảng Quỳnh Châu có mấy chiếc chiến thuyền chạy băng băng ra, tiến đến đối diện đội thuyền của bọn họ, điều này làm cho Triệu Hạo và Hình Thứ đều sửng sốt, không rõ lắm rốt cuộc là tình huống như thế nào? 

 Rất nhanh chiến thuyền này liền đi tới trước mặt Triệu Hạo. Bởi vì chiến thuyền vừa cao vừa lớn cho nên Triệu Hạo muốn nhìn đối phương thì nhất định phải ngẩng đầu, mà chỉ thấy trên boong thuyền đối phương có một người đi ra cười to nói: 

 - Trên thuyền phía trước chính là Ngụy Vương Điện hạ? 

 - Không tồi, ngươi... Ngươi là Hô Diên Bình? 

 Khi Triệu Hạo thấy rõ người trên thuyền, lúc ấy cũng thấy kinh ngạc, chỉ thấy tướng quân trên thuyền thân hình cao lớn trên mặt đầy râu quai nón. Tuy nhiên cho dù là như vậy, y vẫn nhận ra đối phương chính là người có quan hệ rất tốt với Triệu Nhan ở kinh thành - Hô Diên Bình. 

 - Ha hả, Điện hạ thật sự là có mắt nhìnt, không nghĩ tới gần mười năm không gặp, Điện hạ còn có thể liếc mắt một cái nhận ra mạt tướng! 

 Trên chiến thuyền lúc này Hô Diên Bình cũng mở miệng cười nói. 

 - Đúng vậy, gần mười năm không gặp, không nghĩ tới Hô Diên huynh lúc trước không ngờ đã trở thành Hô Diên tướng quân, thật sự khiến bổn vương sinh lòng cảm thán! 

 Nhìn người đội mũ giáp trước mắt Hô Diên Bình, Triệu Hạo cũng có chút cảm thán nói, lúc trước Hô Diên Bình đầu óc có vấn đề hơn nữa sinh ra trong nhà tướng xuống dốc, ai cũng nghĩ Hô Diên Bình chỉ có thể làm phế nhân cả đời, lại không nghĩ rằng thế sự vô thường, ai có thể nghĩ được Hô Diên Bình chẳng những trị lành bệnh, hơn nữa còn trở thành đại tướng phòng thủ nắm giữ binh quyền. 

 Nhìn thấy bộ dạng Triệu Hạo cảm thán, Hô Diên Bình chỉ cười ha hả, sau đó vẻ mặt nghiêm nghị mở miệng nói: 

 - Ngụy Vương Điện hạ, mạt tướng đã được triều đình thông tri, biết ngài đến trấn an Lăng Châu, chẳng qua mấy ngày nay thời cuộc Lăng Châu đã càng ngày càng nghiêm trọng. Cho nên kính xin Ngụy Vương Điện hạ tức khắc khởi hành đi Lăng Châu để tránh làm trễ nải quốc sự. 

 - Cái gì? Ngươi có ý tứ gì? 

 Nghe được Hô Diên Bình nói thế, Triệu Hạo đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó trầm mặt hỏi. Hô Diên Bình nói rõ ràng là không muốn cho y dừng ở đây, tuy nhiên ngẫm lại cũng không kỳ quái, Hô Diên Bình vốn chính là bằng hữu của Triệu Nhan, đối với mình bài xích cũng rất bình thường. 

 - Ngụy Vương Điện hạ không nên hiểu lầm, thật sự là tình hình Lăng Châu bên kia nguy cấp, Tri châu Lăng Châu đã mấy lần báo cáo lên triều đình. Lo lắng Lăng Châu sẽ phát sinh phản loạn cho nên nếu Ngụy Vương Điện hạ có thể tới Lăng Châu sớm một khắc thì có thể giải trừ nguy cơ sớm một chút, cho nên kính xin Điện hạ lấy quốc sự làm trọng. 

 Đúng lúc này, chỉ thấy sau Hô Diên Bình một người trung niên mặc quan phục đi ra mở miệng nói. 

 - Ngươi là người nào? 

 Triệu Hạo nhìn từ trên xuống dưới người quan viên trung niên dò hỏi, chỉ thấy vị quan viên này thân hình cao lớn khôi ngô, đứng ở nơi đó so với Hô Diên Bình không kém chút nào, tai to mặt lớn râu thật dài, thoạt nhìn càng giống là một võ tướng, nhưng cố tình mặc quan phục quan văn. 


 - Khởi bẩm Điện hạ, hạ quan chính là Tri châu Quỳnh Châu Du Sư Hùng, Quỳnh Châu và Lăng Châu chỉ có một cửa biển ngăn cách, nếu ở đâu phát sinh phản loạn, sẽ sinh ra ảnh hưởng trọng đại tới Quỳnh Châu, cho nên kính xin Điện hạ sớm ngày trấn an Lăng Châu, đem lại sự bình yên cho dân chúng hai địa phương. 

 Lúc này chỉ thấy Du Sư Hùng hướng Triệu Hạo thi lễ một cái nói. 

 - Hóa ra là Du Tri châu, bổn vương cũng ngưỡng mộ đại danh đã lâu. 

 Triệu Hạo lúc này hung hăng trợn mắt liếc mắt một cái mà nói, y vốn còn muốn lôi kéo đối phương, nhưng hiện tại xem ra, chỉ sợ Du Sư Hùng này và thầy của hắn gã Trương Tái đều giống nhau, đều là Triệu Nhan Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nếu không cũng sẽ không cùng Hô Diên Bình tới đây. 

 - Điện hạ, quốc sự làm trọng, kính xin Điện hạ sớm ngày chạy tới Lăng Châu, quân đội của mạt tướng cũng trú đóng ở nơi này, nếu thế cục Lăng Châu không thể trấn an lời, chỉ cần Điện hạ ra thủ lệnh, mạt tướng lập tức đem binh đi tới Lăng Châu bình định. 

 Lúc này Hô Diên Bình mở miệng lần nữa thúc giục nói, kỳ thật Quỳnh Châu và Quảng Châu trái lại không có gì không thể để cho Triệu Hạo thấy đấy, chẳng qua Triệu Nhan cố ý muốn cho Triệu Hạo vấp phải trắc trở cho nên mới sắp xếp chuyện ở Quảng Châu và Quỳnh Châu. 

 - Hừ, Hô Diên tướng quân không cần phải quan tâm, bổn vương tới Lăng Châu rồi, tự nhiên sẽ bình định thế cục nơi đó. 

 Triệu Hạo lúc này cũng nhìn thấu dụng ý của Hô Diên Bình, lập tức hừ lạnh một tiếng nói, nói xong vung tay áo trở lại khoang thuyền, tránh để lại thêm xấu hổ. 

 Hình Thứ lúc này cũng vô cùng căm tức, nhưng Hô Diên Bình và Du Sư Hùng trái một quốc sự làm trọng phải một quốc sự làm trọng, khiến cho lão cũng căn bản không thể cãi lại, dù sao bọn họ lần này vốn chính là vì việc trấn an thế cục Lăng Châu mà đến, nếu bọn họ cố ý muốn dừng lại ở Quỳnh Châu hai ngày mà làm trễ nải việc bình định thế cục Lăng Châu, Hô Diên Bình và Du Sư Hùng nhất định sẽ sâm tấu một bản tấu về bọn họ, đến lúc đó Triệu Hạo có lẽ không có việc gì, nhưng lão lần này là Phó sứ chắc sẽ cực kỳ đen đủi. 

 Nghĩ đến chuyện này, Hình Thứ muốn lệnh đội tàu thay đổi hướng thuyền chạy tới Lăng Châu, mà Hô Diên Bình làm bộ hộ tống bọn họ một đoạn, chẳng qua việc này trong mắt Hình Thứ xem ra càng giống giám thị hơn, mà khi Triệu Hạo trong khoang thuyền biết chuyện này, lại tức giận mắng to Hô Diên Bình vô sỉ, đáng tiếc lại không có bất kỳ biện pháp nào. 

 Quỳnh Châu và Lăng Châu chỉ cách một vịnh phía bắc, cho nên rời khỏi Quỳnh Châu, Triệu Hạo rất nhanh liền tới cảng Trầm Thủy lớn nhất Lăng Châu, nơi này là nơi đầu tiên lúc trước Tử Hạ cắt nhường Đại Tống, sau lại trải qua mấy năm phu thê hai người Trần quốc trưởng công chúa cố gắng, khiến cho nơi này trở thành cảng lớn nhất ở bán đảo đông nam, tuy rằng còn so ra kém Quảng Châu, nhưng so với cảng Quỳnh Châu thì phồn hoa hơn rất nhiều. Sau đó Tử Hạ bị giết, Hạ Vũ phủ trong chiến hỏa liên miên tổn hại hơn phân nửa, vì thế Triệu Nhan đơn giản không có tu sửa Hạ Vũ phủ, trực tiếp biến cảng Trầm Thủy trở thành thủ phủ Lăng Châu, nha môn Lăng Châu cũng tọa lạc tại nơi này. 

 Triệu Hạo trước kia tuy rằng nghe nói qua cảng Trầm Thủy, nhưng theo y, một cảng vừa mới thành lập không bao lâu, chỉ sợ dù phồn hoa thế nào cũng có hạn, nhưng khi y đi vào Trầm Thủy cảng thấy lại là một bộ dạng so với cảng Quỳnh Châu càng thêm tấp nập hơn, chỉ thấy nhiều đội thuyền ở cảng ra vào không ngừng, toàn bộ quy mô cảng cũng lớn hơn cảng Quỳnh Châu, nơi xa xa trên bến tàu đồng dạng là người đến người đi, các kiện hàng hóa ở trên bến tàu ra vào không ngừng, đây hết thảy đều làm Triệu Hạo cảm thấy vô cùng khiếp sợ. 

 - Chỉ là một cảng Trầm Thủy đã khiến người ta hưng phấn như thế, Nam Dương diện tích lớn như vậy, chỉ sợ còn không biết bao nhiêu cảng phồn hoa, những thứ này đều do Triệu Nhan khống chế, xem ra chúng ta đã đánh giá thấp thực lực của Triệu Nhan rồi. 

 Nghe thấy Triệu Hạo lo lắng, Hình Thứ cũng đồng dạng khẽ nhíu mày, bất quá lão rất nhanh liền giãn ra nói: 

 - Điện hạ, bất kể Lăng Vương trước kia ẩn giấu bao nhiêu thực lực, nhưng hắn đã rời khỏi Nam Dương, cho dù đối với nơi này còn có một chút lực ảnh hưởng, nhưng dù sao không thể tự mình tới đây nắm trong tay cục diện được nữa, ngược lại Điện hạ đã đi tới nơi này, đây là ưu thế lớn nhất, chỉ cần chúng ta tìm đúng thời cơ, khẳng định có thể từng chút gặm nhấm sạch thực lực của Lăng Vương, đợi cho Điện hạ hoàn toàn nắm trong tay Nam Dương là lúc Điện hạ có thể tranh phong với Lăng Vương trên triều đình. 

 Hình Thứ vừa dứt lời, Triệu Hạo cũng đắc ý cười ha hả, y nằm mơ cũng muốn có thể áp đảo Triệu Nhan dù chỉ một ngày, dù sao đều là Hoàng tử, vì sao Triệu Nhan lại được coi trọng hơn y, bất kể là phụ thân Triệu Thự hay là huynh trưởng Triệu Húc, đều đối Triệu Nhan cực kỳ tín nhiệm, sự tình gì đều giao cho hắn làm, tuy nhiên đối với mình lại làm như không thấy, hiện tại y phải chứng minh cho người khác thấy, Triệu Hạo y tuyệt đối sẽ không kém Triệu Nhan, thậm chí nếu lên ngôi hoàng vị, tuyệt đối có thể trở thành danh quân một đời, siêu việt hơn cả Triệu Thự và Triệu Húc chưa biết chừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK